Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 363
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lam Lập mặt dày, Sở Trường Phong tất nhiên cũng từ chối.
Không lâu , Thẩm Chỉ trở về.
Nàng vườn xem rau, lúc còn hái ít hành lá, rau thơm và hoa tỏi non.
Vừa cửa thấy Lam Lập, nàng ngẩn : "Tướng quân, ngài đến khi nào ? Đã lâu gặp ngài ."
Lam Lập khoát tay: "Thật hiếm khi nha đầu còn nhớ đến , thật, đến đây để cọ cơm nhà các ngươi đấy, lát nữa nhất định nấu phần của nữa nhé."
Thẩm Chỉ "phì" : "Ngài yên tâm , dù chúng đói cũng sẽ để ngài đói !"
Nàng mang theo đồ ăn phòng bếp.
Lam Lập chuyện với ba tiểu gia hỏa, Sở Trường Phong cũng ôm bé con bếp.
"Hôm nay gì đây? Ta giúp một tay."
"Không cần, chỉ cần xào vài món là , Lam tướng quân kén ăn ."
Sở Trường Phong: "Ông đương nhiên kén ăn, ông ăn là tệ ."
Càng với Lam Lập, lời của Sở Trường Phong cũng cung kính như lúc đầu, ngược còn chút trêu chọc, dù thì Lam Lập cũng chẳng để bụng.
Thẩm Chỉ: "Vậy cứ theo ý , còn ngoài , ôm Hoan Hoan thế thì thể giúp cái gì? Lát nữa khói bếp ám con bé."
"Vậy để dỗ con ngủ !"
Chuyện dỗ trẻ con ngủ, Sở Trường Phong quá quen thuộc.
Chàng ôm bé con nhẹ nhàng đung đưa, miệng lẩm bẩm dỗ ngủ, ban đầu bé con còn tỉnh táo, nhưng một lúc lắc lư, từ khi nào ngủ trong lòng cha.
Sở Trường Phong đặt bé lên giường, lúc mới phòng bếp.
Thẩm Chỉ từ trong gian lấy ít tôm và cá, hôm nay cũng định nấu thịt.
Những món , Lam Lập đều thích.
Sở Trường Phong nhanh nhẹn sạch cá, lột chỉ tôm.
Chẳng bao lâu, các món chuẩn xong, Thẩm Chỉ cũng thêm vài món chay.
Lam Lập trong phòng khách chờ mãi, chuyện với mấy tiểu gia hỏa mà tâm trí cứ lơ đãng.
Lâu lắm ông ăn cơm Sở gia, trong lòng thèm đến ngứa ngáy.
Cuối cùng, trong phòng bếp truyền đến tiếng xào nấu, đồng thời mùi thơm cũng lan ngoài.
Ông nuốt nước miếng, cũng đang xào món gì?
Mấy ngày nay ở ngoài ăn cũng chỉ để lấp đầy bụng, đáng gọi là ăn chứ?
Trên đường trở về, ông suy nghĩ kỹ, nhất định đến cọ cơm một bữa.
Trong lúc ông sốt ruột chờ đợi, cuối cùng, Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong cũng bưng đồ ăn .
Cơm trắng mềm dẻo, một đĩa tôm hấp dầu, một phần cá nấu dưa chua, một đĩa cà tím xào ớt, một phần dưa leo trộn, cuối cùng là một tô canh trứng cà chua.
"Ăn cơm thôi!"
Người Sở gia ăn uống vẫn khá nhã nhặn, còn Lam Lập là một kẻ thô lỗ, mỗi ngày luyện binh thì cũng là đ.á.n.h trận, mà nhã nhặn .
"Nhà các ngươi rốt cuộc lấy tôm ở ? Cá từ mà ? Sông Bắc Dương thể đ.á.n.h bắt mấy thứ ?"
Sở Trường Phong mặt đổi sắc,"Đương nhiên, tất cả đều mua bằng tiền, đ.á.n.h bắt cá và tôm đều là tay lão luyện, dù bắt nhiều, nhưng đủ để ăn là ."
Lam Lập cũng , chỉ gật gật đầu.
Ông gì, chỉ vùi đầu ăn.
Cuối cùng cũng một bữa cơm no, ông thỏa mãn thở dài.
"Sở tiểu tử, ngươi thật là lấy đúng vợ , nấu ăn ngon đến ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-363.html.]
"Ta lấy vợ là vì nàng vốn , chứ vì nàng nấu ăn ngon." Sở Trường Phong vui phản bác.
Thẩm Chỉ chỉ mỉm , gì.
Lam Lập bĩu môi: "Được ! Ngày nào cũng khoe khoang, nào là xinh , nào là kiếm tiền giỏi, còn nấu ăn ngon, ưu điểm đếm hết."
"Biết là ."
Lam Lập chậc chậc mấy tiếng, bộ dạng đắc ý là ? Người khen cũng là ?
Thẩm Chỉ Lam Lập hai , do dự một chút nhịn hỏi: "Tướng quân, Lam Nguyệt dạo thế nào ? Lần ngài thăm ?"
Nụ của Lam Lập thoáng khựng , đó lắc đầu: "Tháng đều ở biên cảnh, bên đó Trung Nguyên đại loạn, đang định trò quỷ gì."
" vẫn khá yên tâm về nha đầu nhà , nó từ nhỏ theo lăn lộn chiến trường, so với tướng sĩ bình thường còn lợi hại hơn, chắc sẽ thương ."
"Có thư từ qua ?"
"Có, nhận thư của con bé, nó đang theo thất hoàng t.ử đ.á.n.h hạ Minh Châu thành."
Thẩm Chỉ thán phục: "Muội quả thực lợi hại, đúng là nữ nhi chẳng thua kém nam nhi."
Những nữ t.ử như thế mới sống giá trị.
Lam Nguyệt còn trẻ mà thể công thành chiếm đất, chừng sẽ trở thành một nữ tướng trấn thủ một phương.
Nàng nghĩ, một nữ t.ử như , thật khó tưởng tượng tương lai của nàng sẽ một Tần Cửu An.
Bọn họ dường như thật sự... thích hợp lắm...
Tần Cửu An vượt qua rào cản trong lòng, nghĩ kỹ , cũng là thể hiểu .
Hắn mất một cánh tay, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở vùng đất nhỏ bé Bắc Dương , còn Lam Nguyệt tung hoành từng tấc đất của quốc gia .
Một như hòn đảo yên mãi giữa biển khơi, một như cánh chim ngừng bay lượn bên ngoài.
Chim bay tạm thời hạ cánh, hòn đảo nhận chút ấm áp, dâng trọn tấm chân tình, nhưng hòn đảo cánh, chỉ thể theo, thể đuổi kịp bước chân của cánh chim.
Thẩm Chỉ âm thầm thở dài, chuyện của bọn họ, ngoài như nàng cũng thể quản.
Mặc kệ bọn họ thể ở bên , là duyên phận đều tùy ý trời .
Cơm nước xong xuôi, Sở Trường Phong tưởng rằng Lam Lập sẽ rời , nhưng vị tướng quân ý định rời chút nào.
"Ta chuyện bàn với các ngươi." Lam Lập nghiêm túc .
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ liếc , đến ăn cơm chỉ là cái cớ, thật là chuyện cần bàn bạc?
"Nhà các ngươi trồng nhiều loại rau dưa củ quả như , vài loại còn từng thấy qua."
"Các ngươi lấy hạt giống từ ? Còn thế nào trồng chúng? Trước đây, bá tánh Bắc Dương mỗi năm đều thử gieo trồng, nhưng rau dưa mọc lên chẳng bao nhiêu, cho dù mọc lên thì cũng tươi bằng ruộng nhà các ngươi."
"Lam tướng quân, những hạt giống rau dưa đều là nhiều năm , và nương t.ử mua từ một Hồ, còn việc trồng , lẽ chỉ là may mắn thôi."
May mắn?
Khóe miệng Lam Lập giật giật, thật sự cái gì cũng dám .
Trồng cả một vùng lớn thế , thể nhờ may mắn ?
"Khụ khụ khụ... Vậy hạt giống nhà các ngươi... bán như thế nào?"
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đều hiểu rõ.
Bọn họ sớm đoán , nếu thử nghiệm 500 mẫu đất ngoài thành thành công, Lam Lập chắc chắn sẽ quan tâm.
"Các ngươi cũng , Bắc Dương chúng chỉ trồng mấy loại rau dưa, bá tánh trồng loại khác cũng , hạt giống nhà các ngươi như , bán cho bọn họ một ít , giá cả thành vấn đề."
"Tất nhiên là , nhưng nhà cũng còn nhiều hạt giống, lẽ đợi vụ thu hoạch xong, lấy hạt giống mới bán ."
"Không , dù gieo trồng mùa xuân năm nay cũng qua, sang năm trồng cũng muộn." Lam Lập hai mắt sáng rực lên.
Chỉ cần chịu bán là !
TBC