Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 365
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên , món mì lạnh của Lâm gia gia bán chạy, còn bên , Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ dẫn theo tiểu nha đầu khỏi thành.
Khoai tây thể thu hoạch, hôm nay sẽ bắt đầu đào.
Ra khỏi huyện thành, nhóm lưu dân đang hái rau dưa trong ruộng.
Diện tích trồng rau dưa lớn, ngoài việc cung cấp cho tiệm cơm và tiệm nướng trong nhà, rau dưa còn sẽ mang đến huyện thành để bán.
Bá tánh ở Bắc Dương vốn ít rau dưa tươi để ăn, thêm đó rau dưa ngon, ăn cảm thấy cả ngày đều tinh thần sảng khoái, vì rau dưa mỗi ngày đều đủ bán.
"Trụ Tử, đậu que hái gần đủ ? Chúng mang thành ."
"Được, thôi."
Trụ T.ử và những khác hái một ít đậu que và ớt, mang giỏ rời khỏi ruộng.
Đi một đoạn, bọn họ thấy một chiếc xe ngựa từ cuối đường tới.
"Đó là xe ngựa của chủ nhân ? Sao bọn họ đến ruộng rau? Có là tới hái rau ăn ?"
"Không , ngày nào chúng cũng mang rau huyện thành, nếu chủ nhân ăn thì chỉ cần bảo chúng trực tiếp mang tới là , cần tự đến đây?"
Mọi chút thắc mắc.
Rất nhanh, xe ngựa dừng mặt bọn họ.
Sở Trường Phong nhảy xuống xe: "Hôm nay các ngươi hái xong rau dưa ? Hiện tại thành ?"
Dù qua lâu , chuyện ăn trộm ngày đôi khi chính còn nhớ rõ, nhưng Trụ T.ử vẫn dám thẳng mắt Sở Trường Phong.
" , chủ nhân."
Sở Trường Phong gật đầu: "Vậy các ngươi , hôm nay sẽ thu hoạch khoai tây."
Nghe , tất cả tròn mắt ngạc nhiên.
Khoai tây?
Cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch khoai tây ?
Bọn họ mỗi ngày đều ngóng trông khi nào thu hoạch khoai tây, vì khoai tây mọc đất, thấy , khiến bọn họ vô cùng tò mò.
"Chủ nhân, đợi chúng trở về hãy đào khoai tây nhé? Chúng sẽ nhanh thôi!"
Sở Trường Phong khẽ một tiếng: "Được."
Trụ T.ử và vội vàng mang rau dưa đến tiệm cơm và tiệm đồ nướng, rau dưa dùng xong, phần còn sẽ bày bán cửa tiệm.
Vì , bọn họ đưa rau dưa ăn xong liền thể trở về.
Sáng sớm hái rau dưa xong, vì dậy từ sớm nên bây giờ vẫn còn là buổi sáng.
Mặt trời mới chỉ ló dạng, trời quá nóng, thích hợp để đào khoai tây.
Trụ T.ử và đồng bọn vội vã về ruộng, thấy tất cả những lưu dân đều đang tập trung ở đó.
Chờ bọn họ hàng, Sở Trường Phong mới tuyên bố: "Khoai tây chín, từ hôm nay sẽ bắt đầu thu hoạch. Vì thời tiết nóng, đào khoai tây vất vả, nên thời gian , mỗi sẽ tăng thêm 100 văn tiền công mỗi ngày."
Sở Trường Phong lời , tựa như một quả b.o.m nổ tung trong hồ nước tĩnh lặng.
Mọi kinh ngạc.
"100 văn?!"
"Thật giả? Đào khoai tây vất vả đến mức nào mà tăng tận 100 văn?"
Mọi gian nan nuốt nước miếng, đều dám tin.
Hiện tại, mỗi bọn họ nhận 800 văn một tháng, nếu đào khoai tây năm ngày, chẳng tháng sẽ thêm 500 văn ?
Vậy là hơn một lượng bạc !
Thẩm Chỉ : "Trời hè, thời tiết nóng bức, đào khoai tây vất vả, nên tăng thêm một chút tiền công là điều hiển nhiên, đừng ngạc nhiên."
"Cảm ơn chủ nhân!"
"Chủ nhân thật !"
Mọi mồm năm miệng mười cảm ơn, mặt đều vui tươi hớn hở.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-365.html.]
Cuộc sống hiện tại thật sự quá , lo ăn uống, đến mùa vụ còn tăng lương!
một lớn tuổi vui vẻ lắm.
Cũng khoai tây lớn lên thế nào.
Lúc lá khoai tây lớn lên , nhưng bọn họ trồng rau dưa và lương thực cả đời, khi cây chỉ phát triển lá mà quả.
Chuyện giận.
Không khoai tây như ?
Bọn họ chung quy vẫn gì, dù cũng sắp đào , đất vỡ , khoai tây là thấy ngay.
Thừa dịp buổi sáng thời tiết còn mát mẻ, Sở Trường Phong dẫn ruộng khoai.
Thẩm Chỉ ôm tiểu nha đầu ngoài ruộng quan sát.
Sở Trường Phong cầm cuốc, mẫu : "Mọi đào, tuy đơn giản nhưng lúc đầu kinh nghiệm, khoai tây dễ đào hỏng."
Đào khoai tây cũng phương pháp, cuốc xéo hai bên mô đất.
Mọi gật đầu liên tục, chăm chú quan sát cái cuốc của Sở Trường Phong.
Chỉ vài cuốc xuống, từng củ khoai tây lớn cỡ bàn tay nam nhân lăn khỏi đất.
Sở Trường Phong đào liên tục, chỗ đào xong đầy ắp những củ khoai tây to tròn.
Đào một lúc, Sở Trường Phong đột nhiên nhận xung quanh trở nên yên ắng khác thường, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi.
Chàng sửng sốt một chút, ngẩng đầu xung quanh, chỉ thấy đám vây quanh ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng, chằm chằm đống khoai tây mặt đất, giống như hóa đá, vẫn nhúc nhích.
Sở Trường Phong , lẽ bọn họ sản lượng khoai tây dọa sợ .
Cuối cùng, một ông lão phản ứng đầu tiên, run rẩy chỉ đống khoai tây, lắp bắp : "Lão... lão già ... hoa mắt ? Sao... khoai tây nhiều và lớn như ?"
Những khác cũng bừng tỉnh.
Cả đồng ruộng lập tức bộc phát tiếng xôn xao.
"Chủ nhân?! Chuyện là ? Rõ ràng chúng chỉ trồng một mẩu khoai nhỏ, mọc nhiều thế ?"
"Hơn nữa còn lớn như thế!"
Bọn họ cứ nghĩ mỗi mẩu khoai tây trồng xuống chỉ mọc một củ khoai tây.
Không ngờ khủng bố như ?
Mọi quả thực thể tin mắt .
"Không thể nào, tuyệt đối thể! Làm gì loại lương thực nào sản lượng cao như ?"
Bọn họ từng ăn khoai tây, khoai tây nướng luộc đều ăn ngon, thể lương thực.
bọn họ bao giờ rằng loại lương thực sản lượng cao đến mức khó tin như .
Nếu bọn họ tự khai hoang đất và trồng một mẫu khoai tây, thì đến lúc thu hoạch...
Quả thật dám nghĩ tới!
Sở Trường Phong sảng khoái: "Sản lượng khoai tây vốn cao như thế, cần ngạc nhiên."
Sở Trường Phong là như , nhưng ai thể giữ tâm trạng bình thản?
Trong lòng đều chấn động mạnh.
Mỗi năm, do thiên tai như lũ lụt, hạn hán, hầu như lúc nào cũng nạn đói, ngay cả khi thiên tai, thuế má nộp cũng nhiều, đến mức cả năm chỉ thể miễn cưỡng đủ ăn.
nếu trồng khoai tây, chẳng cả thiên hạ đều còn lo chuyện đói bụng nữa ?
Mọi chằm chằm Sở Trường Phong, ánh mắt đều phun ánh lửa.
Sở Trường Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Mọi quan sát thêm một chút bắt đầu đào ."
Sở Trường Phong mẫu thêm một đoạn, thấy đều hiểu cách đào, liền để chia đào khoai tây.
Mọi đang lúc hưng phấn, cả đều tràn đầy sức lực.
Chỉ cần vung cuốc xuống là thể đào mấy củ khoai tây lớn, cảm giác thỏa mãn , quả thực còn vui vẻ hơn khi nhặt tiền!