Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 366
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ một đoạn ngắn mà đào cả sọt khoai tây.
Mọi đào , còn bất đầu thi đấu xem ai đào củ khoai lớn nhất.
Ai thể đào củ lớn nhất liền thắng.
Sở Trường Phong ruộng khoai rộng lớn mặt, trong lòng cũng cảm thấy phấn khởi, khi đào hết sẽ thu hoạch bao nhiêu cân.
Dựa theo tình hình hiện tại, ước chừng mỗi mẫu thể thu một vạn cân.
Nếu là đây, đây là chuyện ai dám nghĩ tới!
Ai thể tưởng tượng một loại lương thực mà sản lượng mỗi mẫu đạt tới một vạn cân chứ?
Thẩm Chỉ xem một lát, thấy mặt trời lên cao, thời tiết càng lúc càng nóng, liền ôm bé con căn nhà nhỏ gần đó, sợ bé nóng.
Căn nhà do Sở Trường Phong dựng lên trong vài ngày, để chỗ nghỉ ngơi trong lúc đào khoai tây.
Bé con còn vui, trong miệng huyên thuyên lẩm bẩm hồi lâu.
Thẩm Chỉ xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé: "Ngoan nào, nương nước ô mai để giải khát cho các thúc thúc bá bá ngoài , con quậy phá nhé."
Tiểu nha đầu bĩu môi, trông tủi , lẽ là cảm thấy nương đang mắng bé.
TBC
Thẩm Chỉ mềm lòng, thở dài, nữa ôm bé trong ngực, nhẹ nhàng đong đưa dỗ bé ngủ.
Hôm nay tiểu nha đầu dậy từ sớm theo bọn họ đây, ngủ đủ giấc, dỗ một lát bé liền ngủ say.
Thẩm Chỉ đặt bé lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, đó xem xét một vòng trong căn nhà nhỏ.
Dù nhỏ nhưng đủ tiện nghi.
Nàng gian, lấy mấy thùng nước linh tuyền mát lạnh, cùng các nguyên liệu nước ô mai, bắt đầu sơ chế.
Để nấu nước ô mai, nàng chuẩn một cái nồi lớn.
Ô mai, sơn tra, trần bì, dâu tằm, hoa hồng khô và hoa quế rửa sạch, ngâm nước một lúc.
Sau đó, nàng đổ tất cả nguyên liệu cùng nước ngâm nồi, thêm nước linh tuyền và bắt đầu nấu chậm.
Một nồi nước ô mai lớn nấu khá lâu, trong lúc chờ, nàng xem bé con.
Không từ lúc nào, bé tỉnh, thế nhưng cũng quấy.
Đối diện với đôi mắt long lanh xinh của bé, Thẩm Chỉ bật , hôn lên chóp mũi bé: "Bảo bảo ngoan của nương, con tỉnh từ lúc nào thế? Sao hôm nay ngoan như ?"
Giọng nàng dịu dàng, tiểu nha đầu dỗ đến vui vẻ, khuôn mặt nhỏ khanh khách, đôi mắt cong cong.
Thẩm Chỉ nhịn mà hôn bé vài cái: "Sao con đáng yêu như ? Bảo bảo đáng yêu là của nương, đúng nào?"
"Ha ha ha..."
Tiểu nha đầu đến đôi mắt đều mở .
Nấu hơn nửa canh giờ, nước ô mai chín, nàng đổ các thùng gỗ trong gian để mát, nấu tiếp nồi thứ hai.
Có hơn 300 , ít nhất nấu ba nồi nước ô mai, cũng may đặt ở trong gian sẽ giúp nước nguội nhanh.
Chờ đến giữa trưa, mấy thẩm thẩm phụ trách nấu cơm gọi về ăn cơm, Thẩm Chỉ cũng nấu xong nồi nước ô mai cuối cùng.
Nàng mang tất cả nước ô mai đặt trong gian, dự định chiều sẽ chia cho giải khát.
Không bao lâu, vác cuốc, cõng khoai tây về nơi ở.
Tất cả khoai tây đều chất trong kho hàng lớn dựng xong mấy hôm .
Chỉ trong một buổi sáng, dù tất cả đều đào khoai tây, nhưng do đông , bọn họ cũng đào hơn mười mẫu đất.
Vốn còn định đào thêm, nhưng khoai tây thu gom ngay, bộ mang đến kho hàng, khoai tây phơi nắng, nếu phơi đến vỏ chuyển sang màu xanh sẽ vị đắng, khó ăn.
Sau khi mang tất cả khoai tây về hết, mới chịu ăn cơm.
Rõ ràng việc cả một buổi sáng, nhưng ăn chuyện phiếm, náo nhiệt, đều mệt mỏi.
"Chủ nhân, liệu kho hàng đủ chứa ? Ta nghĩ chắc sẽ đựng hết bộ khoai tây !"
Trụ T.ử ngạch cửa ăn cơm, hiện tại còn cảm thấy chột nữa, trong lòng chỉ phấn khích: "Ta đoán sản lượng khoai tâu thể lên đến mấy ngàn cân một mẫu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-366.html.]
Sở Trường Phong: "Khi xây kho tính theo sản lượng một vạn cân mỗi mẫu, chắc là đủ chứa."
Nghe , Trụ T.ử trợn tròn mắt
"Một vạn cân?!"
Chủ nhân lấy tự tin mà dám mơ như ?
"Sao thế, các cảm thấy một vạn cân?"
Trụ T.ử im lặng, cũng lặng thinh.
Sở Trường Phong nhếch môi : "Chiều nay chúng sẽ đào đúng một mẫu khoai tây để cân thử, xem bao nhiêu cân!"
Mọi nuốt nước miếng, hai mắt bắt đầu sáng rực.
Mọi đều tò mò, rốt cuộc sẽ thu bao nhiêu?
Thế là tốc độ ăn cơm của càng nhanh hơn.
Cơm nước xong, ai nấy vác cuốc ruộng.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ trợn tròn mắt.
"Khoan ! Mọi đang gì ?"
"Đào khoai tây a!"
Mọi thắc mắc vì bọn họ hỏi một câu như , ngoài đào khoai tây thì còn thể gì khác?
Sở Trường Phong: "Quay đây! Không !"
"Tại ?!"
"Sao đào? Không là cân khoai tây ? Vậy bây giờ liền đào để cân luôn !"
Câu "sản lượng một mẫu đất đạt vạn cân" của Sở Trường Phong cứ văng vẳng trong tâm trí .
Mọi đều cảm thấy khả năng.
Thế nhưng, trong lòng dâng lên một tia hy vọng mơ hồ, bọn họ cảm thấy sự tự tin của Sở Trường Phong là lý do.
Dù thì lượng khoai tây thực sự quá nhiều, nhiều đến mức khó thể ước lượng.
Thẩm Chỉ: "Mọi đừng vội, bây giờ mặt trời quá gắt, thời tiết quá nóng, thích hợp việc, sẽ cảm nắng đấy. Trước tiên nghỉ ngơi một canh giờ hãy ruộng."
Mọi cảm giác thính lực của xảy vấn đề.
Giữa trưa nghỉ ngơi một canh giờ?!
Trước , mỗi khi đến thu hoạch vụ thu, bọn họ một chút thời gian cũng dám trì hoãn.
Dù thời tiết nóng bức, bọn họ cũng xuống ruộng, lưng phơi nắng đến tróc da, cả mồ hôi thấm ướt cũng nghỉ ngơi...
"Chủ nhân... chúng thật sự ! Buổi trưa gì chuyện nghỉ ngơi? Chúng quen cũng sẽ cảm nắng! Ngài cứ yên tâm !"
Có mấy lão nhân vác cuốc chuẩn lẻn , phía bọn họ thậm chí còn mấy đứa nhỏ xách theo rổ nhỏ.
Bọn nhỏ buổi sáng ruộng, đến buổi chiều lớn đều để cho bọn nhỏ nhặt khoai tây.
Mấy tiểu gia hỏa , vì bọn chúng cảm thấy náo nhiệt, kết quả Sở Trường Phong cho ruộng, bọn chúng chỉ thể lặng lẽ theo phía các gia gia, cầu nguyện chủ nhân ngàn vạn đừng phát hiện bọn chúng.
Mắt thấy bọn họ bước từng bước nhỏ, lén lút thật xa, Sở Trường Phong bất đắc dĩ gọi ,"Quay ! Ta thì ! Các ngươi già trẻ đều lời như ?"
Các lão nhân gia cùng đám nhóc con đột nhiên dừng bước.
Từng chậm rãi di chuyển đến mặt Sở Trường Phong, bọn họ đều cúi đầu, bộ dáng chột .
Bọn nhỏ khép chặt hai chân, thẳng tắp, cũng chỉ cái đầu nhỏ rũ xuống giống như hoa hướng dương.
Sở Trường Phong lắc đầu,"Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên ngủ thì ngủ, lát nữa gọi các ngươi, các ngươi xuống ruộng."
Mọi chỉ thể đồng ý.
Bọn họ thật sự thể hiểu nổi, đào khoai tây mấy ngày nay, chủ nhân còn tăng thêm mỗi 100 trăm văn, còn để cho bọn họ nghỉ ngơi...
Có địa chủ lão gia nào mà liều mạng áp bức nông nô? Chủ nhân của bọn họ thì ngược !