Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm .

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ ngoài thành, lâu , Lam Lập dẫn huyện lệnh vội vã đến.

Huyện lệnh là một nam t.ử 40 tuổi, khí chất nho nhã ôn hòa.

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ từng gặp ông , nhưng hiện tại thấy khuôn mặt đỏ bừng, cả kích động đến mức gì, bọn họ suýt nữa nhận .

Trước giờ từng thấy ông thất thố như .

"Các ngươi bắt đầu đào ?" Lam Lập hỏi.

Sở Trường Phong gật đầu,"Sắp ruộng ."

"Vậy chúng cùng ."

Hai theo ruộng, tận mắt chứng kiến một nhát cuốc bổ xuống, mấy củ khoai tây cực lớn lăn , huyện lệnh há hốc miệng kinh ngạc.

Hôm qua, Lam Lập cả ngày, nên hôm nay cũng còn quá kinh ngạc nữa.

Huyện lệnh bên cạnh, hai mắt sáng rực.

"Thứ ... thực sự quá ..."

Ông liên tục lặp lặp câu , trong lòng khỏi chấn động.

Hai cứ thế đào khoai tây suốt cả buổi sáng, mãi đến khi nghỉ trưa ăn cơm mới lưu luyến rời khỏi ruộng cùng .

Những giúp đào khoai đều đây là huyện lệnh và Lam tướng quân, ai nấy đều mặt bọn họ, trong lòng kính sợ lo lắng.

Cũng may hai đều hòa nhã, chỉ lo chuyện với Sở Trường Phong nên cũng chú ý đến nhóm lưu dân bọn họ.

Ăn cơm xong, khi nghỉ ngơi, huyện lệnh và Lam tướng quân cùng Sở Trường Phong, Thẩm Chỉ trong nhà chuyện.

"Hai các ngươi cứ , bán hạt giống khoai tây cho chúng , điều kiện là gì?"

Sở Trường Phong: "Các ngài cái gì? Chắc là bạc nhỉ?"

Lời lập tức hỏi đúng ngay trọng tâm, quả thật là .

"Giống như phân đất cho hai , thế nào?" Huyện lệnh sốt ruột hỏi.

"Vậy xem là bao nhiêu đất ."

"Chuyện ..."

Lam Lập và huyện lệnh , nhất thời chút lưỡng lự.

Lúc , Thẩm Chỉ bỗng nhiên : "200 cân khoai tây đổi một mẫu đất, tướng quân và đại nhân thấy thế nào?"

Hai liếc , 200 cân khoai tây đổi một mẫu đất ?

Giá quá cao !

Vậy thì cắt bao nhiêu đất chứ?

Tức là, một vạn cân khoai tây sẽ đổi 50 mẫu đất...

Một vạn cân vẻ nhiều, nhưng thực tế chỉ là sản lượng mỗi mẫu đất hiện tại của bọn họ.

Nghĩa là, 10 mẫu đất trồng khoai tây của bọn họ thể đổi lấy 500 mẫu đất ?

Huyện lệnh và Lam Lập ngừng tính toán trong lòng, nhưng thấy hai vợ chồng bình thản như gì, hai c.ắ.n răng, cuối cùng vẫn đồng ý.

"Chúng 10 vạn cân!"

Ánh mắt Thẩm Chỉ nheo : "Được! Vậy là 500 mẫu đất, vị trí ngay quanh khu đất của nhà chúng ."

"Được! một điều kiện!"

Huyện lệnh lên tiếng: "Các ngươi gieo trồng khoai tây như thế nào, đến khi bá tánh bắt đầu trồng, hai giám sát, hướng dẫn, nếu trồng , ... chẳng chúng tốn công vô ích ?"

"Đại nhân cứ yên tâm! Chúng chắc chắn sẽ phụ trách đến cùng."

Sau khi đạt thỏa thuận, ngay trong ngày, huyện lệnh nhanh chóng cho phân đất.

Tới ngày hôm , ông dẫn theo quan sai, đ.á.n.h xe ngựa đến chở khoai tây, tư thế trông như sợ bọn họ đổi ý .

Khi quan sai vận chuyển khoai tây, đương nhiên cũng thấy lượng khoai tây đào lên nhiều đến mức nào, trong lòng đều khiếp sợ nên lời.

Không trách ... Không trách huyện lệnh tay rộng rãi, cắt hẳn 500 mẫu đất!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-369.html.]

Loại lương thực , nếu bá tánh trồng , thì Bắc Dương bọn họ còn gì sợ nữa?

Về bọn họ cũng lương thực , còn là loại sản lượng cao! Bọn họ sợ ai chứ?

Bá tánh Bắc Dương chủ yếu sống nhờ chăn nuôi, mỗi nhà chỉ trồng chút ít lương thực nhưng sản lượng thấp.

TBC

Hiện giờ thấy giống khoai tây , ai cũng bắt đầu tính toán trong lòng.

Nếu mỗi thể nhận 10 cân khoai tây... cũng tệ...

Từng xe khoai chở , Thẩm Chỉ bỗng nhớ điều gì đó, liền nhắc nhở huyện lệnh: " , đại nhân, khoai tây nếu mọc mầm thì ăn , nó độc đấy."

Huyện lệnh sửng sốt một chút: "Hả?!"

Thẩm Chỉ giải thích: "Chúng ăn khoai tây từ lâu , đây là kinh nghiệm mà bán khoai tây với chúng ."

Huyện lệnh gật đầu: "Thật ngờ... nó còn độc nữa..."

"Chỉ khi mọc mầm mới độc thôi, nhà ngày nào cũng bán khoai tây, ai trúng độc , ngài cứ yên tâm."

Lúc huyện lệnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay trong ngày, tất cả khoai tây vận chuyển kho hàng huyện nha.

Huyện lệnh cũng mang theo 10 cân khoai về nhà.

Thật , ông bao giờ ăn thử thứ , cũng ngon , dù thì chỉ cần thể no bụng là , ngon cũng quan trọng, nhưng ông vẫn nếm thử.

Hôm nay khi vận chuyển khoai tây, Thẩm Chỉ dạy ông nhiều cách chế biến khoai tây. .

Vì thế, về đến nhà, ông liền cùng thê t.ử phòng bếp bận rộn.

Mặc dù là huyện lệnh, nhưng trong nhà ông tấy nha bà tử, từ đến nay bọn họ đều tự nấu cơm.

Làm theo cách Thẩm Chỉ hướng dẫn, chẳng mấy chốc, bọn họ xào một đĩa khoai tây sợi xào thịt.

Nếm thử một miếng, khoai tây hề vị lạ, ngược còn ngon.

Sau khi xào khoai tây sợi, ông thử khoai tây hầm.

Xào gia vị, thêm chút nước, cho tất cả khoai hầm trong hai khắc, khoai tây nấu mềm nhừ, ăn thơm lừng, ngon thể tả!

Hai vợ chồng ăn khoai tây hầm, ăn khoai tây xào thịt, đến mức thèm ăn cơm nữa.

Sau khi ăn xong, huyện lệnh thở dài: "Khoai tây ... thật đúng là thứ ..."

"Vừa ngon chắc ." Phu nhân huyện lệnh .

"Phải đấy, vụ mua bán quá lời !"

Bên .

Buổi tối, về đến nhà Thẩm Chỉ liền : "Vụ mua bán thật đúng là lời!"

Lại thêm 500 mẫu đất, đợi đào xong hết khoai tây, bọn họ thể tiếp tục khai khẩn để trồng cây ăn quả.

Thẩm Chỉ vui vẻ vô cùng, Sở Trường Phong ở bên cạnh cũng theo.

Tiểu Hoan Hoan cha ôm, thấy cha cũng khúc khích theo, còn vươn tay nhỏ chạm mặt cha.

Sở Trường Phong nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của con gái, hôn một cái: "Hoan Hoan, con cũng vui ?"

Tiểu nha đầu "A-" một tiếng, như thể đang đáp .

"Hai cha con đừng chơi nữa, mau nhà ." Thẩm Chỉ thúc giục.

Buổi tối ăn cơm xong, hai hỏi ba tiểu gia hỏa trong nhà xem hôm nay học gì, gì, mới rửa mặt, kéo theo thể mệt mỏi phòng.

Hoan Hoan gần bảy tháng tuổi, tiểu nha đầu giường, lắc lư cái đầu nhỏ, ngó xung quanh, một lát liền ở giường bò tới bò lui.

Giống như một cục bông tròn vo.

Sở Trường Phong đưa tay ôm tiểu nha đầu lên , bàn tay đặt lưng bé,"Hoan Hoan, đừng bò lung tung nữa, ngoan nào."

Thẩm Chỉ bên cạnh, lau tóc tiểu nha đầu yên , khẽ : "Con bé càng lớn càng nghịch ngợm."

Sở Trường Phong gật đầu,"Chỉ một chút thôi."

Bé con sấp cha, miệng ngừng "ô nha, ô nha", chịu im lặng.

 

Loading...