Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu nha đầu bò loanh quanh một lúc, như thế nào túm lấy áo Sở Trường Phong, chui tọt trong áo của .
Một cục tròn vo, trốn trong áo cha, chẳng hề lộ chút nào.
Sở Trường Phong hai tay gối đầu, nheo mắt , cũng mặc kệ bé.
Thẩm Chỉ lau khô tóc, leo lên giường, cạnh hai cha con.
Nhìn cục bông trốn trong lòng Sở Trường Phong, nàng bất đắc dĩ vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của bé,"Hoan Hoan, bảo bối ngoan, đây nào, con trốn trong đó thấy thoải mái ? Không cảm thấy bí ?"
"A..."
Tiểu nha đầu khẽ kêu một tiếng, vẫn trốn bên trong, chịu .
Sở Trường Phong ban đầu còn vui sướng hài lòng, nhưng nhanh liền vui nữa. Cả bãi nước miếng của bé con dính đầy n.g.ự.c , ướt nhẹp.
Chàng thở dài, vén áo lên xách tiểu nha đầu ,"Sao cứ chảy nước miếng thế ? Nhìn xem, cha nước miếng của con , tiểu phôi đản!"
Tiểu nha đầu sấp giữa giường, đôi mắt ngây ngốc cha, vẻ mặt đầy tủi .
Sở Trường Phong lau nước miếng , lau miệng cho bé con,"Ngủ , nghịch nữa."
Thẩm Chỉ kéo chăn mỏng đắp lên cho hai cha con.
tiểu nha đầu vẫn chịu ngoan ngoãn, dẫu m.ô.n.g nhỏ lên bò qua bò trong chăn.
Lát thì bò lòng Sở Trường Phong, lát bò lên chân Thẩm Chỉ.
Hai lớn cố gắng ngơ bé con nhiễu , nhắm mắt ngủ.
Tiểu nha đầu chơi một hồi, qua bao lâu, cuối cùng cũng chịu yên.
Sở Trường Phong vén chăn lên , thấy con gái sấp bên chân , ngủ ngon lành.
Thẩm Chỉ thoáng qua, nhỏ giọng ,"Cuối cùng cũng ngủ ... Ngủ như một chú heo con ..."
Sở Trường Phong nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu lòng, cánh tay bảo vệ cẩn thận,"Ngủ là , cuối cùng cũng chịu yên lặng một lát..."
Thẩm Chỉ nghiêng, nhịn mà cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tiểu nha đầu, khẽ xoa nắn.
"Tay con bé mềm quá..."
Sở Trường Phong hôn lên khuôn mặt của tiểu nha đầu,"Mặt còn mềm hơn..."
Hai cứ như hai kẻ kỳ quặc, thừa dịp tiểu nha đầu ngủ , liền xem bé thành món đồ chơi, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Cũng may tiểu nha đầu hề bọn họ ồn, ngủ say.
Sở Trường Phong hôn nhẹ lên trán bé, kéo Thẩm Chỉ , dùng sức hôn lên môi nàng một cái,"Ngủ ."
Hôm .
Ba tiểu gia hỏa trong nhà đến thư viện, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ liền dẫn bọn chúng ngoại thành.
Ba tiểu gia hỏa theo những đứa trẻ ở ngoài thành cùng nhặt khoai tây, chẳng hề sợ mệt nắng, chơi vui như hội.
Hoan Hoan ngủ trong nhà, Thẩm Chỉ cũng ruộng giúp một lúc.
Nàng và mấy tiểu gia hỏa đang nhặt khoai tây, thì bọn chúng ríu rít bàn luận.
"Ta các bá bá trong quân doanh , thể sắp đ.á.n.h giặc..." Sở Cẩm Chu nhỏ giọng .
"Hả? Đánh giặc? Tại chứ?" Sở Cẩm Niên kinh ngạc.
"Chính là Mạc tộc cách nơi của chúng xa, dê bò mà bọn họ nuôi dưỡng bệnh, c.h.ế.t nhiều, bên bọn họ cũng thể trồng lương thực, mỗi ngày đều chịu đói, nên định đ.á.n.h chúng để cướp lương thực."
Thật chuyện lâu lâu xảy , mỗi năm đều đ.á.n.h một hai , bá tánh Bắc Dương cũng quen, nhưng với những dân ngoại lai như bọn họ thì đây là chuyện lớn.
Nghe xong, Sở Cẩm Niên lẩm bẩm,"Nếu bọn họ cũng thể trồng khoai tây, cơm ăn, thì cần mỗi ngày đều nghĩ đến đ.á.n.h để cướp lương thực?"
"Các ngươi xem, nếu cha nương bán hạt giống khoai tây cho bọn họ, ký hiệp ước hòa bình, thể cần đ.á.n.h nữa ?"
"Không nữa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-370.html.]
Thẩm Chỉ ở bên cạnh xong, nhịn mà liếc Sở Cẩm Niên vài .
Tiểu gia hỏa đầu óc cũng nhanh nhạy đấy, nghĩ , dù chắc thực hiện , nhưng đây cũng là cách giải quyết.
Dân tộc du mục xâm lược chủ yếu vì thiếu lương thực.
Thẩm Chỉ suy nghĩ sâu hơn, chừng thật sự thể thực hiện .
Nếu thiết lập quan hệ với bộ tộc du mục , tiến hành thông thương mậu dịch, đối với Bắc Dương sẽ càng lợi.
Qua mấy ngày, bộ khoai tây đào xong, trừ phần giao cho quan phủ, ước tính vẫn còn 90 vạn cân.
Nhiều khoai tây như , Sở Trường Phong quyết định chia cho nhóm lưu dân mỗi nhà một ngàn cân.
TBC
Bọn họ thể dùng lương thực ăn.
Trong lòng đều hiểu rõ sản lượng của khoai tây cao thế nào, nhận khoai tây xong, cũng ăn, bọn họ lưu trữ chờ lấy trồng.
Hiện giờ bọn họ hộ tịch ở Bắc Dương, dù đất canh tác ở Bắc Dương ít, nhưng đất hoang rộng lớn, lẽ bọn họ thể mua một hai mẫu từ quan phủ.
Nếu trồng một mẫu khoai tây, cũng cần sản lượng vạn cân, chỉ cần thể hai ngàn cân thôi, bọn họ cũng mãn nguyện.
đất đai bọn họ mua là mua .
Mọi do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định tìm Sở Trường Phong.
Thấy một nhóm vây quanh , Sở Trường Phong sửng sốt một chút,"Mọi ... chuyện gì ?"
Sở Trường Phong nhanh chóng nghĩ , chẳng lẽ khoai tây chia đều nên đến đây tìm tranh luận?
Sở Trường Phong chút khẩn trương, chuyện từng xử lý bao giờ.
"Chủ nhân, chúng chuyện nhờ ngài giúp."
Sở Trường Phong nhướng mày,"Cứ ."
Trụ T.ử ở đằng , xoa xoa tay, cẩn thận hỏi: "Chính là, ngài với huyện lệnh và Lam tướng quân ? Chúng nhờ ngài hỏi giúp, liệu chúng thể mua một hai mẫu đất ở ngoài thành ?"
Sở Trường Phong nhẹ nhàng thở : "Các ngươi trồng khoai tây ?"
Mọi đồng loạt gật đầu: "Ngài vẫn luôn phát tiền công cho chúng , chúng cũng tích góp một ít tiền, nếu thể tự trồng khoai tây, là thể tự cấp tự túc."
Sở Trường Phong thở dài: "Trong tay các ngươi bao nhiêu tiền, chẳng lẽ ? Cùng lắm mỗi nhà chỉ đủ mua một mẫu đất, đó bộ tiền đều đổ đó."
Mọi cúi đầu, đều chút ủ rũ.
Bọn họ tổng cộng hơn ba trăm , một nhà mấy , tính cũng sáu bảy chục hộ.
"Ta chia cho các ngươi mỗi nhà hai mẫu đất, các ngươi tự canh tác, nếu trồng khoai tây, thì nộp một phần mười sản lượng phí thuê đất, thế nào?"
"Hai mẫu đất, các ngươi đừng chỉ trồng khoai tây, thể trồng thêm rau dưa, rau dưa trong ruộng cũng thu hoạch mấy vụ , hạt giống các ngươi cũng đều ."
Mọi cảm động đến đỏ cả mắt.
"Cảm ơn chủ nhân! Cảm ơn ngài!"
"Ngài đúng là !"
"Chúng ... chúng cũng báo đáp ngài thế nào..."
Có mấy lão nhân gia thậm chí còn bật .
Sở Trường Phong chân tay luống cuống: "Đừng, đừng... Ta cũng cho , chẳng cũng thu một phần mười sản lượng ?"
" các địa chủ khác đều lấy đến một nửa lương thực đấy!" Trụ T.ử ở bên cạnh lẩm bẩm.
Sở Trường Phong: "... Vậy cũng thu một nửa nhé?"
Trụ T.ử ngây dại.
Mọi đều căng thẳng.
Sở Trường Phong bật : "Có đất thì lo mà cho ! Các ngươi cần cảm ơn , nhiều đất như , chẳng vẫn dựa các ngươi ? Đến lúc đó nỗ lực việc là ."