Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 379
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Trường Phong ôm bé lòng.
"Ngoan nào, đừng , cha đang ôm con đây."
"Ư a..."
Tiểu nha đầu níu chặt lấy áo cha, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, rõ ràng là đang giận dỗi.
Sở Trường Phong hôn lên trán bé,"Cha hứa, sẽ bỏ con nữa."
Tiểu nha đầu dụi n.g.ự.c cha, đầu tìm khác.
Chạm mắt với Thẩm Chỉ, bé bĩu môi,"A..."
Thẩm Chỉ cúi xuống hôn bé một cái,"Xem kìa, gì mà ấm ức chứ, cũng là bỏ mặc con , chẳng chúng về ?"
"A!"
Tần Cửu An : "Hoan Hoan nãy giờ vẫn ngoan lắm, chút nào. Ta còn tưởng con bé sợ, cũng nhớ hai cơ đấy."
Sở Trường Phong : "Con gái là quá ngoan, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến cha và nương."
Tần Cửu An: "... Nếu hai về thì ôm con bé , tiếp khách đây."
Sở Trường Phong đưa bé con cho Thẩm Chỉ: "Nàng ôm con , giúp một tay."
"Tần Cửu An, ghi sổ sách , bên đó cũng cần ."
"Được."
Thẩm Chỉ tạm thời giúp gì , bèn cạnh quầy quan sát.
Trong tiệm thật sự bận rộn, đều thời gian nghỉ ngơi, mãi đến khi trời tối, bên ngoài vẫn còn một hàng dài đang xếp hàng.
Thẩm Chỉ thoáng qua, bất đắc dĩ thở dài,"Nhiều thế , e là bận đến nửa đêm mất!"
Tần Cửu An: "Chứ tỷ nghĩ ? Bán đồ uống ướp lạnh giá chỉ 5 văn tiền, chỉ sợ cả huyện thành ai cũng đến thử một ."
Thẩm Chỉ: " chỉ bán hôm nay."
Cứ thế , tất cả gì thời gian nghỉ ngơi.
Nàng đành bảo ngừng xếp hàng.
"Đồ uống ướp lạnh của tiệm chúng mỗi ngày đều , nhưng hiện tại sắp đóng cửa , về ."
"Không ! Chúng xếp hàng lâu ! Nói như thế nào cũng uống một ly chứ!"
Thẩm Chỉ: "Ngày mai hãy đến sớm nhé, trời tối, hơn nữa tiểu nhị trong tiệm chúng việc cả ngày, bọn họ chịu nổi nữa , thật sự xin ."
Thấy nàng thật sự chuẩn đóng cửa, cả đám than vãn.
"Đâu ai từ chối kiếm tiền như thế chứ? Chúng nhiều như , còn thể kiếm ít !"
" ! Kinh doanh còn ?"
"Phu nhân của chủ quán, nhưng , ngày mai vẫn bán đồ uống ướp lạnh đấy, sáng sớm ngày mai liền tới!"
"Được!"
Tốn ít công sức rốt cuộc cũng khuyên về nhà.
Vào bên trong tiệm, gần như bàn vẫn còn , nhưng đồ ăn bàn đều còn, chỉ là mỗi bưng một ly nước ướp lạnh chậm rãi uống.
TBC
Thẩm Chỉ đoán nhóm hẳn là cũng sắp rời .
Nàng phòng bếp xem thử, Sở Trường Phong vẫn đang nước chanh.
"Thế nào? Còn bao nhiêu ly nữa?"
"Còn bốn ly, sắp xong ."
Chàng lau mồ hôi trán, hơn nửa ngày nay đều bận rộn trong bếp, tay tê cứng .
Nhìn Sở Trường Phong chỉ mới một lúc đổ mồ hôi, nàng kiễng chân giúp lau ,"Lúc nãy ngoài còn nhiều xếp hàng, bảo bọn họ về , ngày mai chúng giới hạn lượng ."
"Ừ, theo nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-379.html.]
Ngay cả còn thế , thì mấy tiểu nhị càng mệt hơn, ai nấy đều dựa tường gần cửa bếp, trông cực kỳ mệt mỏi.
Thẩm Chỉ lặng lẽ thoáng qua, khẽ mím môi.
Ngày mai thể tiếp đãi nhiều khách như hôm nay nữa, nếu , mấy tiểu nhị nhà bọn họ đều sẽ gục mất.
Sau khi tiễn hết khách, đều mệt đến mức nhúc nhích.
Tất cả đều bận rộn, cơm chiều cũng kịp ăn.
Thu dọn tiệm cơm sạch sẽ, nàng để cho nghỉ ngơi, còn thì đeo tạp dề phòng bếp.
Hiện tại chắc cũng gần chín giờ , nàng nấu quá nhiều món, chỉ đơn giản một phần gà xào tiêu xanh, một đĩa khoai tây sợi xào, một phần cà tím nướng, cuối cùng là một nồi canh đậu hũ cải trắng.
Mỗi món đều khẩu phần lớn, đủ để ăn no.
"Ăn cơm thôi! Ăn xong liền về nhà nghỉ ngơi sớm một chút!"
Mỗi ngày đều là Sổ Khiếu nấu ăn, mỗi ngày đều ăn, tuy rằng cảm thấy hương vị tồi, nhưng so với tay nghề của Thẩm Chỉ, vẫn còn một cách.
Hơn nữa, ai nấy đều đói cả ngày, nên ăn cực kỳ ngon miệng.
Trong lúc bọn họ ăn, Thẩm Chỉ chuẩn mấy ly nước chanh ướp lạnh.
Đừng , bọn họ bận rộn cả ngày, ngay cả nàng cũng thời gian uống hai ngụm.
Mấy tiểu nhị uống nước, ăn cơm, cảm giác cả ngày việc mệt mỏi đều tan biến trong khoảnh khắc .
Hoan Hoan trong lòng Sở Trường Phong, ngoan ngoãn bọn họ ăn, thực tê khóe miệng thì chảy nước miếng ngừng.
Sở Trường Phong cúi đầu bé, suy nghĩ một chút, gắp một miếng đậu hũ mềm đưa đến miệng bé.
Tiểu nha đầu trợn tròn mắt, ngơ ngác.
Mỗi ăn cơm, bé chỉ thể chảy nước miếng, nhưng ăn ?
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của tiểu nha đầu, Sở Trường Phong nhịn mà bật : "Con hơn bảy tháng , gia gia nãi nãi con thể ăn chút đậu hũ."
Tiểu nha đầu chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng xác nhận rằng miếng đậu hũ trắng nõn là dành cho .
Bé tít mắt, nhanh chóng há miệng c.ắ.n một miếng.
Miếng đậu hũ mềm mại, mang theo vị ngọt thanh của cải trắng, dù so với các món ăn khác đậm đà, nhưng với một bé con từng ăn gì ngoài sữa mà thì nó là mỹ vị.
Chậm rãi ăn xong một miếng đậu hũ, bé vẫn còn há miệng chờ đợi.
Sở Trường Phong cúi xuống chạm trán với bé,"Ăn một miếng là đủ , hôm nào cha sẽ món khác cho con ăn..."
Đã nếm thử mùi vị, tiểu nha đầu dù thể tiếp tục ăn nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Đôi mắt to tròn xinh của bé hiện lên vẻ mất mát, nhưng cũng quấy ầm ĩ.
Thẩm Chỉ: "Ngày mai sẽ hấp trứng cho con bé ăn."
Lâm Tranh: "Cũng thể nấu chút cháo trắng, cũng bảy tám tháng tuổi , thể ăn chút gì đó ."
Sở Trường Phong: "Nghe thấy ? Nương và nãi nãi con , sẽ thật nhiều đồ ngon cho con ăn."
Tiểu nha đầu hợp với tình hình mà l.i.ế.m liếm l.i.ế.m môi.
Tần Cửu An ở bên cạnh tò mò quan sát: "Hoan Hoan thật thông minh, cảm thấy bé hiểu chúng gì ?"
Mấy tiểu nhị cũng kích động gật đầu.
"Hôm nay chúng ở bên cạnh thảo luận với về việc ôm bé, dường như bé hiểu, liền rúc trong lòng của Cửu An, thèm ngẩng đầu lên."
Tần Cửu An: " , thấy vị khách nào cũng đều tủm tỉm, nhưng khi khách quen ôm, nụ mặt bé lập tức biến mất, rúc ngay trong lòng , ai cũng ."
Sở Trường Phong: "Vốn dĩ là như , thể tùy tiện để ai cũng ôm chứ? Con gái là đúng!"
Mọi đều lắc đầu , con gái của chẳng bao giờ điều gì sai cả!
Buổi tối về nhà, Sở Trường Phong giường, tiểu nha đầu bò qua bò bên cạnh , lúc thì leo lên , lúc thì từ bò xuống.
Thẩm Chỉ bàn bạc với Sở Trường Phong: "Trong tiệm của chúng đá lạnh, tháng chắc sẽ đông khách, định tăng tiền công cho , thấy ?"