Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 392

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhận lấy đậu hũ thối, nam nhân ghét bỏ ngửi thử, chần chừ một lúc lâu mới dám c.ắ.n một miếng.

hương vị vượt xa tưởng tượng của .

Thứ vốn hôi thối khó ngửi khi đưa miệng mềm mịn lạ thường, hòa quyện cùng vị cay của bột ớt, tạo nên một hương thơm kỳ lạ.

Hương vị tuyệt diệu bung tỏa nơi đầu lưỡi, ăn ngon đến mức khiến kìm mà tán thưởng.

Lâm gia gia chỉ mới bán một miếng đậu hũ thối, cả đều chán nản, chẳng buồn quan tâm vị khách thích .

Nam nhân chỉ trong hai ba miếng liền ăn hết miếng đậu hũ thối, l.i.ế.m môi, hai mắt sáng rỡ đống đậu hũ còn .

"Ta... mua hết chỗ !"

Động tác lật đậu hũ của Lâm gia gia khựng , ngay đó, mặt ông nở một nụ ,"Mua hết?"

"Mua hết!"

Nam nhân xoa xoa tay, háo hức thôi, lập tức lấy tiền trả.

Lâm gia gia nhanh chóng cắt từng miếng đậu hũ thối , rắc bột ớt gói túi giấy dầu đưa cho .

Nam nhân thể kiềm chế cơn thèm ăn, lập tức ăn liền mấy miếng.

Sở Cẩm Niên: "Đại thúc! Có ăn ngon ? Không lừa thúc chứ!"

Nam nhân gật đầu, thật thà: "Thứ ngửi thì hôi, ăn thơm, càng ăn càng ngon!"

"Hừ! Coi như ngươi mắt đó! Những khác đều tới mua, bỏ lỡ món ngon thế , cứ để bọn họ hối hận !" Lâm gia gia kiêu ngạo .

Đậu hũ thối của ông chính là bảo bối đấy!

Nam nhân nhai chậm , chợt : "Các chờ! Ta sẽ gọi bọn họ đến mua! Món ngon thế , thể để bọn họ hối hận chứ!"

Nói xong, nam nhân liền sải bước rời .

Hắn xách túi giấy đựng đậu hũ thối, ăn, nơi qua, những xung quanh đều ngửi thấy mùi, kìm .

Bọn họ nhíu chặt mày, tỏ rõ vẻ ghét bỏ.

Chẳng mấy chốc, tìm thấy nhóm cùng.

"Sao các ngươi mua gì ăn?"

Thấy trong tay bọn họ thứ gì, c.ắ.n một miếng đậu hũ thối mới hỏi.

"Toàn bộ đều bán hết !"

Mấy thở dài,"Sao mà nhanh thế chứ?!"

"A Lực, ngươi đang ăn gì ?"

"Ai nha, thứ mà thối thế?! Ngươi tránh xa một chút!"

Ban đầu tò mò tới gần, nhưng ngửi thấy mùi, lập tức tỏ vẻ ghét bỏ.

"Đám các ngươi hiểu gì cả! Đây gọi là đậu hũ thối! Thối mà thơm! Ngon lắm! Không thua gì xiên thịt !"

"Khoác lác!"

"Thật mà!"

A Lực nhắm mắt, c.ắ.n răng, đưa đậu hũ thối của : "Không tin thì các ngươi tự nếm thử !"

Mọi , hiện giờ cũng chẳng còn gì để mua, chỉ còn món , thấy A Lực ăn ngon lành, bọn họ do dự một chút vẫn quyết định nếm thử.

Ban đầu, A Lực còn tủm tỉm chờ phản hồi của bọn họ, nhưng chẳng mấy chốc, đậu hũ thối trong túi giấy của cướp sạch.

Chỉ trong nháy mắt, túi giấy rỗng , nổi nữa.

"Đám các ngươi điên ! Lúc nãy còn ghét bỏ, giờ ăn hết của ! Các ngươi mau đền !"

Hắn tức điên lên! Đây là đậu hũ thối bỏ mười lăm văn để mua đó!

Mọi lau miệng, vẫn thèm: "Ai nha, mau dẫn chúng đến đó ! Chúng cũng mua, đến lúc đó chia cho ngươi!"

A Lực hừ hừ vài tiếng,"Đi nhanh lên!"

A Lực mãi thấy , Lâm gia gia và ba tiểu gia hỏa nghĩ chắc chạy mất .

Chắc chắn là chịu tìm khách cho bọn họ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-392.html.]

Mấy ông cháu thở ngắn than dài.

Sao mà đậu hũ thối khó bán như chứ?

lúc bọn họ đang ưu sầu, Sở Cẩm Chu bỗng thấy một nhóm nam nhân cao to cường tráng từ xa tới, trông hùng hổ dọa .

Tiểu gia hỏa ngây .

Nhìn tư thế của nhóm , giống như đến gây chuyện !

Sở Cẩm Chu vội dậy, sờ sờ , tiếc là hôm nay mang theo cung tên! Nó mím môi, nếu nhóm đ.á.n.h bọn họ, thì bọn họ tự vệ đây?

Lâm gia gia thấy thế cũng căng thẳng.

khi bọn họ đến gần, vẻ mặt u ám của A Lực lập tức nở nụ ngốc nghếch.

"Đậu hũ thối! Mau nướng ! Có bao nhiêu chúng ăn bấy nhiêu!"

Sở Cẩm Chu thở phào nhẹ nhõm.

Lâm gia gia cũng bất giác buông lỏng, những chỉ đến mua đậu hũ thối?

Khóe miệng ông giật giật, còn tưởng rằng những tới đ.á.n.h !

Một đám cao to cường tráng tới, quả thực thể dọa c.h.ế.t !

giờ lên trông vẻ ngốc nghếch.

"Ngồi chờ bên cạnh chờ , nướng lâu đấy."

Nhóm cũng chê, liền ngay bên vệ đường chờ.

Sở Cẩm Niên tròn mắt tò mò bọn họ.

Nhóm trông đáng sợ thế nhưng nét mặt dữ tợn như nó nghĩ.

Do dự một lát, nó đến bên cạnh A Lực, đặt m.ô.n.g xuống.

A Lực ngơ ngác, mờ mịt mà tiểu nhãi con trắng trẻo mềm mại .

Thực sự quá trắng, quá mềm! Khác với bọn nhóc trong bộ lạc của , lúc nào cũng đen đúa, rắn rỏi.

Sở Cẩm Niên nhịn , đưa tay bóp cánh tay , rắn chắc như đá!

Nó tặc lưỡi: "Đại thúc, tay thúc như đá ! Cứng quá!"

Bàn tay nhỏ mềm như nước, A Lực hầu như cảm nhận lực độ của nó.

"Ngươi còn nhỏ, bóp nổi ."

Sở Cẩm Niên để tâm lắm, hỏi: "Đại thúc, bộ lạc của các mỗi ngày ăn cái gì nha? Có đều ăn thịt ?"

"Nghe năm nay các ngươi c.h.ế.t nhiều dê bò, các ngươi đói ?"

A Lực sửng sốt.

Những khác bên cạnh cũng sang tiểu gia hỏa.

Bị bọn họ chằm chằm, Sở Cẩm Niên chút tự nhiên.

Nó chỉ chuyện với bọn họ thôi, nó cũng từng gặp qua như bọn họ mà.

"Những chuyện thể ? Chỉ hỏi một chút thôi mà, các ngươi thì thôi ."

"Chúng uống sữa bò, sữa dê, ăn thịt bò, thịt dê."

"Năm nay dê bò c.h.ế.t nhiều, mùa đông đến sẽ khó khăn."

A Lực chán nản: "Chúng cũng cùng các ngươi đ.á.n.h , ai thích đ.á.n.h chứ? nếu đánh, thì cơm ăn, mà chúng cũng thể trồng trọt ."

Nói đến đây, cúi đầu, toát lên vẻ ủ rũ.

Những khác cũng nhớ đến mùa đông sắp tới, trong lòng nặng trĩu.

TBC

Sở Cẩm Niên thấy tâm tình của bọn họ đều , chút hối hận vì hỏi, nó chỉ chuyện phiếm với bọn họ thôi.

Nghĩ một lúc, cố sức vỗ vai A Lực, : "Đại thúc, mỗi ngày cũng đói, nhưng nhanh đó liền lên . Các ngươi cũng sẽ đói , thủ lĩnh của các ngươi dùng ngựa đổi lấy nhiều khoai tây với nhà , khoai tây no bụng đó!"

A Lực và những cũng từng về thứ , nhưng bọn họ từ xa chỉ thấy thứ giống như cục đất, đều đoán chắc chắn khó ăn.

"Hôm nay nhà chúng cũng bán khoai tây nha, Cửu An ca ca của bán đó, chính là vị ca ca xinh chỉ một cánh tay, các ngươi thấy ?"

 

Loading...