Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 394
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:25:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chiếc vòng bao nhiêu tiền?"
"Hai... hai văn tiền."
Nữ nhân xong, vẻ mặt khẩn trương quan sát biểu tình của Thẩm Chỉ, thấy nàng lời nào, liền vội vàng thêm: "Một... một văn cũng ."
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ : "Ngươi một chiếc vòng như thế mất bao lâu?"
"Một canh giờ, nếu nhanh."
Thẩm Chỉ: "Mấy hoa văn bện , còn viên đá cũng mất nhiều công sức mài giũa?"
Nữ nhân ngượng ngùng gật đầu: "Đá là do nam nhân của , thời gian sẽ , mỗi viên mất hơn một canh giờ để mài."
"Ở chỗ các ngươi nhiều loại đá ?"
"Ừm! Bộ lạc chúng ở gần núi Lộc Thiên, một ngọn núi nhỏ, đó nhiều loại đá như thế ."
Ánh mắt Thẩm Chỉ lóe sáng, đây thực sự là một mỏ đá quý !
"Cô nương, cô... cô mua ? Chiếc vòng đỏ hợp với cô lắm, một văn tiền, đắt ."
Thẩm Chỉ lắc đầu: "Tỷ, ngươi bán rẻ quá ! Ngươi một chiếc vòng mất bao nhiêu thời gian, đá cũng tốn công mài giũa, còn thế . Ít nhất cũng bán mười văn mới đúng giá."
"Mười... mười văn?"
Cổ họng nữ nhân khô khốc nên lời, nàng đầy kinh ngạc.
Thẩm Chỉ gật đầu: "Giá mới xứng đáng với công sức của tỷ."
Còn về viên ngọc, nàng giá trị nên Thẩm Chỉ gì thêm.
"... chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi, ... đáng giá , đắt quá sẽ ai mua."
Thẩm Chỉ bật : "Tỷ, buôn bán thể , ngươi là bện dây vất vả, đá cũng tốn công, những thứ đều quý giá và hiếm , như mới bán giá cao!"
Nữ nhân lắp bắp: "Vậy... nếu bán mười văn thật, sẽ ... mua ?"
Thẩm Chỉ gật đầu: "Đương nhiên!"
Nói , nàng cúi đầu chọn thêm hai chiếc, ngoài chiếc vòng đỏ, nàng còn chọn một cái màu xanh nhạt và một cái màu lam nhạt, cả hai đều gắn đá trắng.
Thẩm Chỉ thầm cảm thán, ngữ nhân thật phối hợp, màu sắc hài hòa.
"Tỷ, lấy cả ba chiếc , trả ngươi ba mươi văn."
Nữ nhân nhận tiền, hai mắt trừng lớn: "Hay là... cô chọn thêm vài chiếc nữa ?"
Nữ nhân chột , cảm thấy vòng đáng giá đến , cảm giác như cô nương đang lừa .
Thẩm Chỉ: "Cầm , nhất định nhớ kỹ, mười văn! Sau cứ bán giá đó, cũng đừng với là dễ, lát nữa sẽ dẫn các bằng hữu đến mua."
Nói , nàng tìm Sở Trường Phong, lúc đang xem mũ.
Thẩm Chỉ vỗ vai hỏi: "Chàng đang xem gì thế? Có thấy cái gì ?"
Sở Trường Phong cầm một chiếc mũ màu trắng nhỏ lên: "Nhìn cái xem, Hoan Hoan đội chắc chắn sẽ !"
Thẩm Chỉ cầm lấy xem kỹ.
Chiếc mũ màu trắng tinh, viền mũ còn đính mấy viên đá xanh lấp lánh.
Quả thật !
Thẩm Chỉ: "Thật là mắt! Mua!"
Sở Trường Phong đắc ý nhướn mày: "Ánh mắt của tồi chứ?"
Thẩm Chỉ : "Không tồi tồi!"
Để Sở Trường Phong cầm chiếc mũ nhỏ, nàng tiếp tục chọn: "Còn mấy ca ca nữa, cũng chọn cho bọn chúng nha, thể nặng bên nhẹ bên ."
Sở Trường Phong: "Ta xem , còn đều là màu đen và nâu, kiểu dáng tương tự."
Thẩm Chỉ lướt qua một lượt, chọn ba chiếc màu nâu, những chiếc mũ cũng đá quý, nhưng là loại đá đen quá nổi bật.
Thẩm Chỉ ngạc nhiên vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-394.html.]
Vậy bộ tộc A Mạc cách tận dụng đá quý để nhiều đồ thủ công mỹ nghệ, thậm chí còn dùng để trang trí quần áo.
Những món đồ tinh xảo như , nếu mang Trung Nguyên, chỉ riêng một chiếc mũ thôi cũng thể bán ít tiền.
"Đại ca, mấy cái mũ bán thế nào?"
TBC
Người bán ngại ngùng, nhất thời cũng nên bán bao nhiêu tiền.
Hắn từng buôn bán, những chiếc mũ đều do nhà lúc rảnh rỗi, hôm nay chỉ mang thử xem .
Thấy bọn họ chọn hẳn ba chiếc, do dự một lúc : "Hay là... mười... mười văn?"
Vừa xong, trong lòng liền thấp thỏm yên, giá đắt quá ?
Nếu bọn họ thấy đắt, mua nữa thì ?
Thẩm Chỉ nhíu mày, chẳng lẽ các bá tánh bộ tộc A Mạc từng buôn bán ?Sao ai cũng tùy tiện bán hàng như ?
Vòng tay cũng thế, mũ cũng thế, mà mũ từ lông động vật qua xử lý.
Rất quý giá!
Mấy thứ nếu bán rẻ quá, bọn họ ăn với nước khác sẽ lời.
Hoặc cách khác, điều sẽ rối loạn thị trường.
Phải rằng, ở Trung Nguyên, một chiếc mũ lông hồ ly như ít nhất cũng bán một trăm văn, dù ở đây dễ kiếm da lông động vật hơn, thể rẻ hơn nhiều, nhưng cũng thể bán phá giá như .
"Đại ca, giá cả thích hợp ."
Nụ mặt nam nhân cứng đờ,"Vậy... ... năm văn?"
Thẩm Chỉ thở dài.
Sở Trường Phong liếc mắt một cái liền Thẩm Chỉ đang nghĩ gì, mở miệng : "Đại ca, đồ từ da lông động vật quý, ngươi bán quá rẻ ."
Nam nhân ngây .
Sở Trường Phong suy nghĩ một lát, dựa giá cả sinh hoạt ở Bắc Dương, đưa một mức giá,"Mỗi chiếc mũ ngươi bán 40 văn, nếu mặc cả, thấp nhất cũng chỉ giảm xuống 30 văn."
Nam nhân ngơ ngác mà Sở Trường Phong, linh hồn giống thoát xác.
Thẩm Chỉ lập tức lấy túi tiền , đưa cho 160 văn,"Chúng lấy bốn chiếc mũ , tổng cộng 160 văn. Nhớ kỹ, bán 40 văn! Đừng tùy tiện giảm giá."
Nam ngân ngơ ngác mà nhận tiền, thể tin .
Thẩm Chỉ mỉm ,"Chúc ngươi buôn bán phát đạt, chúng đây!"
Nam nhân theo phản xạ , nhưng vì khuôn mặt vốn cứng ngắc, nên khi trông buồn hơn.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đều chọc .
Hai tiếp tục dạo.
"Sở Trường Phong, xem! Có ?"
Thẩm Chỉ đột nhiên nhớ vòng tay nàng mua kịp cho Sở Trường Phong xem, liền vội vàng giơ cổ tay lên cho xem.
Nàng đeo sợi dây tay màu đỏ, viên đá đỏ đó theo từng cử động của nàng mà đung đưa, ánh nắng trông vô cùng lấp lánh.
Màu đỏ càng tôn lên làn da trắng mịn như ngọc của nàng.
Sở Trường Phong cầm tay nàng lên xem kỹ, chút ngạc nhiên,"Rất , hợp với nàng, mua ở ?"
"Trước khi xem mũ, mua nha!"
Sở Trường Phong nắm tay nàng buông, kéo qua kéo , khiến viên đá đỏ đong đưa qua .
Chàng như tìm món đồ chơi mới, chơi đến dừng .
Thẩm Chỉ khẽ, cũng ngăn cản.
Chơi đủ , Sở Trường Phong bỗng nhiên : "Đeo thứ ở cổ chân chắc chắn cũng ! Tối về nhà thử xem!"
Thẩm Chỉ chớp mắt, ngước Sở Trường Phong, thấy khẽ nhướng mày, vẻ mặt xa, nàng thở phì phì nhéo một cái,"Không hổ, ai đeo cổ chân chứ!? Không cho xem!"