Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:45:14
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Rõ ràng của nhiều hơn!"

Sở Cẩm Niên hài lòng, của nó nhiều hơn!

"Của một giỏ lớn!" Mộc Mộc .

Hai tiểu gia hỏa ai thuyết phục ai.

Thẩm Chỉ vươn hai tay vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của bọn chúng,"Được ! Không cãi , ngoan ngoãn nhặt nấm!"

"Hừ!"

"Hừ!"

Hai tiểu gia hỏa lải nhải nữa.

Sở Cẩm Chu và Ngưu Ngưu híp mắt đến khép miệng.

Ngoài nấm, Thẩm Chỉ còn hái nhiều mộc nhĩ.

TBC

Đoàn các nàng phân tán trong rừng, cho nên ai cũng phát hiện nàng nhặt mộc nhĩ.

Rất nhiều cây khô ngã mặt đất, mộc nhĩ rậm rạp, Thẩm Chỉ nhặt nhiều.

Trong sọt ngoại trừ nấm thì chính là mộc nhĩ.

Đợi đến khi tụ hợp, đều tự triển lãm thành quả, Trương đại nương liếc mắt một cái thấy mộc nhĩ trong sọt của nàng, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!

"Ai nha! Thẩm Chỉ! Ngươi nhặt thứ gì?! Cái độc đấy!"

Trương đại nương sắc mặt nghiêm túc,"Trước đây nạn đói náo loạn, trẻ con ăn thứ nhưng là cả ngứa ngáy, còn phù thũng!"

"Nhanh ném hết những thứ !"

Nhóm nhãi con cũng run lên, thứ độc?

Bất quá thứ lớn trong nhà quả thật cho bọn chúng ăn.

Ai ngờ Thẩm Chỉ nở nụ , căn bản ý định ném .

Mộc nhĩ tươi chứa chất cảm quang, quả thật thể dẫn đến dị ứng, da ngứa ngáy, phù thũng...

chỉ cần xử lý , sẽ .

"Trương thẩm, thẩm cứ yên tâm , thứ ăn , chỉ cần xử lý thỏa đáng, sẽ độc, mang về phơi khô, lúc ăn thì ngâm nước, sẽ ."

Ngày càng thiết với Trương đại nương, Thẩm Chỉ cũng sửa xưng hô.

Trương đại nương cau mày," mà... mà cái độc... nhỡ ..."

"Không , hơn nữa mộc nhĩ độc tính nhỏ, xử lý đơn giản, thẩm cũng thể hái một ít, dạy thẩm cách ."

Trương đại nương liên tục xua tay,"Quên quên , ... sợ... khuyên ngươi cũng đừng ăn."

Thẩm Kỳ: "Không việc gì, đến lúc đó cho thẩm ăn."

Bà cũng dám ăn! Trương đại nương gào thét trong lòng.

Thẩm Chỉ thể suy nghĩ trong lòng Trương đại nương, nên tiếp.

Nấm gần đó nhặt xong , bắt đầu hái dương xỉ.

Dương xỉ phơi khô, đến mùa đông, dùng để xào thịt khô hoặc là hầm thịt khô đều tồi.

Nhóm nhãi con tiếp tục theo nàng hái.

Chỉ là khi tất cả vùi đầu hái rau, bỗng nhiên thấy một tiếng hừ kỳ quái, bọn họ ngay lập tức lên.

Chỉ liếc mắt một cái, cả đám lưng đều lạnh toát.

Chỉ thấy một con heo rừng nặng chừng ba trăm cân đang khịt khịt kêu nhỏ, chằm chằm bọn họ.

Hô hấp Thẩm Chỉ hung hăng run rẩy.

Phải bây giờ? Nhiều trẻ con như !

Trương đại nương cũng dọa đến choáng váng.

Bọn họ hiện tại đang ở bên ngoài núi, heo rừng?!

Bốn tiểu gia hỏa càng dám nhúc nhích.

Thẩm Chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.

Xung quanh vài cây đại thụ, heo rừng cách bọn họ vẫn còn xa, hiện tại nếu như leo lên cây, hẳn là thể an .

"Nhanh! Niên Niên, Chu Chu, Mộc Mộc, Ngưu Ngưu, nhanh leo lên cây! Cây nào dễ trèo, thì trèo lên cây đó!"

Nàng dứt lời, nhóm nhãi con lập tức leo lên cây.

Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc nhỏ, leo chậm, Thẩm Chỉ ở gốc cây nâng bọn chúng.

Bọn họ bên động, liền chọc giận heo rừng, nó phóng thẳng về phía bọn họ, hình to lớn di chuyển bộ mặt đất tựa hồ đều lắc lư.

Mọi sợ đến nỗi mặt trắng bệch.

"Nương! Người mau lên cây! Chúng tự leo!"

Sở Cẩm Niên leo, cho Thẩm Chỉ giúp nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-89.html.]

"Nhanh lên! Đừng nháo!"

Thẩm Chỉ rống lên một tiếng, tiểu gia hỏa dám hồ nháo, liều mạng leo lên.

Một tay khác nâng Mộc Mộc cũng leo nhanh,"Thẩm thẩm, mặc kệ con! Con lên đây! Con lên !"

Thẩm Chỉ bảo đảm hai tiểu gia hỏa vững vàng ôm lấy cây, mới chọn một gốc cây đại thụ leo lên, mà lúc heo rừng cách bọn họ gần.

"A!"

"Ngưu Ngưu!"

"Ngưu Ngưu ca ca!"

Vài tiếng kêu to, Thẩm Chỉ thấy hoa mắt, liền thấy Ngưu Ngưu từ cây rơi xuống, Thẩm Chỉ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng bắt lấy cánh tay Ngưu Ngưu.

Cả Ngưu Ngưu đều đang phát run.

"Ngưu Ngưu... Ngưu Ngưu của ..."

Trương đại nương ôm cây đại thụ, gấp đến độ sắp .

Thẩm Chỉ nắm chặt lấy cánh tay của Ngưu Ngưu, sức lực của nàng hạn, Ngưu Ngưu là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, chắc nịch, thật sự cố sức.

"Ngưu Ngưu... Con ngoan a, đừng sợ, thẩm thẩm nắm lấy con."

Giọng của nàng đều chút run rẩy.

Lúc heo rừng đến gốc đại thụ, Thẩm Chỉ cố gắng bình tĩnh,"Ngưu Ngưu, con thẩm thẩm , con nắm lấy cành cây phía bên ... đó trèo lên... trèo lên ..."

Heo rừng ngừng va chạm cây của Thẩm Chỉ, thỉnh thoảng còn đ.â.m cây của Ngưu Ngưu.

Cơ thể của Ngưu Ngưu run rẩy cây.

"Bám chắc , bảo bối!"

"Thẩm thẩm, con... con nắm chặt !"

"Nhanh, tiếp tục trèo!"

Ngưu Ngưu định thể, liền vội vàng trèo lên.

Thẩm Chỉ thở phào nhẹ nhõm, cây cối lắc lư lợi hại, nàng ôm chặt cây, chờ heo rừng đụng nữa, mới trèo lên một đoạn.

"Mọi nhất định ôm chặt cây, chỉ cần heo rừng , chúng liền an !"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc và Sở Cẩm Niên trắng bệch đến dọa , bọn chúng từng sợ hãi như .

Ánh mắt đỏ rực, nước mắt đảo qua đảo trong hốc mắt.

"Nương... nương... Người đừng sợ nha, đừng sợ..."

Sở Cẩm Niên run giọng an ủi Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ : "Nương sợ, bảo bối, con ôm chặt cây, mặc kệ heo rừng đụng cây thế nào, chỉ cần ôm chặt sẽ ."

"Được... Được..."

Thẩm Chỉ xác nhận Sở Cẩm Niên an , vội vàng đầu tìm kiếm bóng dáng Sở Cẩm Chu.

mà nàng còn thấy Sở Cẩm Chu, liền đột nhiên thấy heo rừng phát một tiếng tru rung trời.

Mọi đều sợ ngây !

Nhìn xuống gốc cây, chỉ thấy heo rừng lăn vài vòng mặt đất, hốc mắt còn đang chảy máu!

"Máu! Heo rừng thương!"

"Nương! Heo rừng thương!" Sở Cẩm Niên kích động .

Thẩm Chỉ phản ứng , hô hấp dồn dập.

Bỗng nhiên, bên tai truyền một tiếng xé gió nhỏ, heo rừng nữa kêu rên!

"A a a!! Heo rừng! Con mắt khác của heo rừng cũng !" Sở Cẩm Niên trợn tròn mắt!

Mộc Mộc nuốt nước miếng,"Heo rừng... Sao hai mắt đều mù ?!"

Ngưu Ngưu ngây , ngây ngốc về một hướng.

Thẩm Chỉ vội vàng về phía cây đại thụ bên trái , chỉ thấy hai chân Sở Cẩm Chu kẹp một nhánh cây so với chân nó còn thô hơn một chút, thể nhỏ bé vặn vẹo, trong tay còn cầm ná nhắm thẳng heo rừng gốc cây!

"Là... Là Chu Chu!" Ngưu Ngưu kích động đến đỏ mặt!" Chu Chu mù mắt heo rừng!"

"A..."

"Cái gì?!"

Mọi nhao nhao về phía Sở Cẩm Chu.

Sở Cẩm Chu còn đang chuyên tâm nhắm heo rừng, là một tiếng kêu t.h.ả.m thiết, vị trí cổ họng của heo rừng trong nháy mắt b.ắ.n m.á.u tươi!

Ánh mắt dại .

Mà Sở Cẩm Chu hung hăng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may hôm nay nó cố ý mang theo nhiều đá , hơn nữa đá đều là chọn lựa kỹ càng, bén nhọn!

Nó nhắm những điểm yếu nhất của heo rừng, lúc mạch m.á.u ở cổ họng cũng b.ắ.n xuyên, chỉ cần chờ heo rừng giãy giụa, m.á.u chảy hết ngoài, bọn họ thể xuống thu con mồi.

 

Loading...