dừng   cửa lớp, chờ cô   qua.
Cô     mặt , nhếch miệng , trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, “Giang Lam Điền,     chuẩn  cho buổi biểu diễn văn nghệ .”
 l.i.ế.m môi, đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô  như một tên lưu manh, “Nhóc con,  chiêu gì  hết , ông đây chờ nhóc.”
Làm màu xong,  lườm xéo  bước ngang qua cô , vẻ mặt đầy tự tin, ngẩng cao đầu mà .  thật  trong lòng thì hoảng loạn lắm, chủ yếu là  thực sự chẳng  tài nghệ gì  hồn.
Hát chăng?
Dù là   chênh phô, nhưng chẳng  gì đặc biệt để gây ấn tượng, cũng chẳng đủ để lên sân khấu.
Thậm chí  trôi qua hai ngày cuối tuần trong sự lo lắng.
Tự ti đến mức  còn thấy  thật sự  mất mặt dân Đông Bắc.
Cuối cùng  vò  mẻ  sợ rơi, chuẩn  cho   xem một loại hình nghệ thuật truyền thống - điệu nhảy xã hội.
6.
Cơ hội xoay chuyển bất ngờ  xuất hiện một cách  hề báo .
Sáng thứ Hai,    bảng danh sách thở dài, tiếng thở dài   trùng với tiếng của một  khác cũng đang  ở đó.
 chủ động bắt chuyện: "Cậu thở dài cái gì ?"
"Quên nộp danh sách, khiến cơ hội lên sân khấu của ban nhạc    mất ."
Giọng cô  đầy bi quan, như thể  gây  tội  tày trời.
 lời cô   khiến mắt  sáng lên hết   đến  khác: "Hử?! Đồng chí , gặp  coi như  tìm đúng  ."
Cô   hiểu,   khó hiểu: "Bạn học, ý  là ?"
"  suất diễn,   ban nhạc, chúng  đúng là trời sinh một cặp mà."
 nắm lấy tay cô , như thể gặp   .
Tan học xong,  đến câu lạc bộ của họ, giải thích tình hình hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-bach-lien-hoa-xin-loi-toi-la-chi-dai/chuong-5.html.]
Chúng  lập tức hợp tác vui vẻ — họ  cơ hội  lên sân khấu,  cũng  tiết mục để biểu diễn trong hội diễn.
 một vấn đề mới  xuất hiện: câu lạc bộ  là câu lạc bộ nhạc rock, mà giọng hát nhẹ nhàng của     hợp để hát rock.
Tuy ,  danh sách  ghi rõ tên , nghĩa là   là giọng ca chính.
Vì thế, trong việc chọn bài hát, chúng  nảy sinh mâu thuẫn.
 tuy là “ Đông Bắc” theo nghĩa rộng, nhưng thật     gốc ba tỉnh Đông Bắc, mà là  Đông Mông.
Mẹ  là  Mông Cổ, nên  cũng   tiếng Mông, và từng học một chút về kỹ thuật hát “khô-mê” (hát cổ họng).
 lúc cả nhóm đang đau đầu vì chọn bài,  tình cờ  thấy trong playlist của chủ tịch câu lạc bộ  ca khúc của ban nhạc Cửu Bách.
 như vớ  cọng rơm cứu mạng, lập tức chọn bài : "Bài “Ca tụng sông Tesi”, hú hú ~ Bài , cô giáo , em cũng  hát bài !"
Ban đầu, chủ tịch câu lạc bộ còn nghi ngờ , nhưng  buổi tập chung đầu tiên, cô    dẹp bỏ sự nghi ngờ.
Bầu  khí đạt tới cao trào khi  thêm một đoạn “khô-mê” ngắn  phần kết bài.
"Tuyệt quá, bạn Giang!"
"Nghe  thật đấy,    hát   cái chất khàn đặc biệt đó, đúng “chất” luôn!"
: "Chuyện nhỏ  mà~"
"Chủ tịch nhường chỗ , bọn   ca sĩ chính mới !"
"Cậu nhóc ,  chỗ khác chơi !"
Cả nhóm  trêu chọc  đùa giỡn, lúc   mới thực sự cảm nhận  cảm giác “đang học cấp ba” —  tuổi trẻ,  sức sống.
Đây mới là kiểu tương tác bình thường giữa  với .
Từ đó, mỗi ngày tan học chúng  đều tới câu lạc bộ để luyện tập.
Chủ tịch câu lạc bộ còn  tiếc công dạy  cách lấy , đổi , kéo dài .
Ngày diễn  vòng sơ tuyển trong trường, chúng  cũng thuận lợi vượt qua.
Tiếp theo chính là luyện tập và buổi hội diễn cuối cùng.