Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-29 09:47:09
Lượt xem: 266

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chợ huyện lớn, hai con nàng chậm rãi dạo, mấy khắc mới . Người trong chợ dần dần đông lên, tập trung quanh thùng cá cũng nhiều hơn, nhưng khi đến giá thì đều lắc đầu rời .

 

Trụ Tử và Lan Nhi chút lo lắng, thấy Hạ Hy về liền thấp giọng hỏi: “Tẩu tử, tẩu thấy giá của chúng nên hạ xuống ?”

 

Nhìn những đến xem cá, Hạ Hy lắc đầu: “Không vội, đợi thêm chút nữa.” Những đến chợ mua đồ thời điểm đều là gia đình điều kiện, một trăm văn tiền một con cá tất nhiên là mua nổi.

 

Trong lòng hai đều lo lắng nhưng cũng nài nỉ nữa.

 

Lại qua thêm một lúc nữa, đến chợ ngày càng đông hơn nhưng vẫn chẳng bán con cá nào.

 

Trụ Tử và Lan Nhi càng mời gọi nhiệt tình hơn, một phụ nữ xách một chiếc giỏ tới, những con cá còn nhảy nhót tung tăng trong thùng, mở miệng hỏi: “Cá bán như thế nào?”

 

“Một trăm văn tiền một con.”

 

Lan Nhi háo hức trả lời.

 

Người phụ nữ liếc sang, miệng nở nụ , giơ năm ngón tay : “Năm mươi văn, một con.”

 

Nụ nở mặt Lan Nhi cứng đờ.

 

“Sao, hả ?” Người phụ nữ hỏi.

 

Lan Nhi lắp bắp một chút, “Người, đưa quá ít .”

 

Người phụ nữ hề khó chịu, nụ môi càng sâu: “Muội tử, thật lòng, cá nhà thật tệ, những nhảy nhót tung tăng mà còn to, một trăm văn tiền thật sự là đắt. nghĩ xem, giờ cũng ngày Tết ngày lễ gì, gia đình bình thường ai nỡ bỏ nhiều tiền như thể để mua cá ăn. Cũng bởi vì lão gia và phu nhân trong phủ nhà thích ăn cá nên mới một con về cho họ.”

 

Nói xong, thấy Lan Nhi vẫn còn do dự liền tiếp tục: “Ta trời mùa đông nhà các bắt cũng dễ dàng, , coi như lão gia và phu nhân nhà thiện tâm, mua hai con cá, đưa cho hai một trăm văn tiền.”

 

“Cái …”

 

Lan Nhi sang Hạ Hy.

 

“Không bán!”

 

Hạ Hy chỉ nhẹ nhàng một câu

 

Nụ mặt phụ nữ biến mất, mặt lộ vẻ hài lòng, “Cô là…”

 

“Ta là tẩu tử của nàng , cá do cả nhà màng nguy hiểm rơi xuống nước mới bắt , một trăm văn một con, thiếu một văn cũng …”

 

“Tẩu tử…”

 

Lan Nhi giật giật nhẹ vạt áo của nàng, từ sáng đến giờ, hơn một canh giờ , mãi mới một phụ nữ mở miệng mua cá, nếu như bán, cá ngày hôm nay lẽ bán mất.

 

Hạ Hy lập tức hiểu ý của nàng, bình tĩnh : “Không bán chúng đem về nhà ăn, bồi bổ cơ thể cho cả nhà.”

 

Nói xong liền cúi xuống giúp Kỳ Nhi chỉnh cổ áo, “Hài tử lớn đến từng còn ăn cá mấy nữa.”

 

“Cô…”

 

Sắc mặt của phụ nữ trở nên .

 

Bà là trù nương trong phủ, mỗi ngày đều đến chợ mua đồ, cá to như thế , đừng là một trăm văn, hai trăm văn tiền cũng nhiều, nhưng bà tham mãi quen , mua cá với năm mươi văn tiền, khi trở về là mua hai trăm văn, như thế một con cá bà thể một trăm văn tiền. Giờ Hạ Hy từ chối, lửa giận trong lòng hề nhỏ, kìm nén cơn tức giận giọng điệu , : “Ta cô nương , cô cũng thật là buôn bán mà, chuyện định giá như , như , mỗi con cá thêm mười văn tiền.”

 

“Một trăm văn một con, thiếu một văn cũng bán.”

 

Hạ Hy nữa, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định.

 

“Cô…”

 

Người phụ nữ tức đến đỏ mặt, định rời nhưng nỡ hai trăm văn tiền, rằng ngày nào cũng gặp việc như thế, ngày mỗi chợ chỉ cùng lắm ba năm mươi văn tiền.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/chuong-10.html.]

Bà nghiến răng nghiến lợi : “Được , , mỗi con tám mươi văn tiền, bán thì bán, bán chỗ khác.”

 

“Tẩu tử…”

 

Không những Lan Nhi mà Trụ Tử cũng sang nàng với ánh mắt thỉnh cầu, một trăm sáu mươi văn tiền thể chống đỡ đến Tết .

 

Môi Hạ Hy mấp máy, phụ nữ tưởng nàng đồng ý , vui mừng lập tức : “Cho hai con to nhất.”

 

“Không bán!”

 

Vẻ vui mừng mặt phụ nữ vẫn còn rõ ràng, miệng há hốc, khi những lời của Hạ Hy liền sửng sốt, đó mới định thần , giọng đột nhiên cao hơn, mang theo nét mặt thể tin : “Cô cái gì?”

 

“Ta, , , bán!”

 

Hạ Hy rõ ràng từng chữ một.

 

Sắc mặt phụ nữ đổi, nước bọt b.ắ.n : “Ngươi thử hỏi trong cái chợ xem, trong phủ nhà mỗi ngày mua bao nhiêu đồ, vẫn bao giờ gặp như ngươi, mua cá nhà ngươi là đề cao ngươi, các đừng lượng sức .”

 

Lan Nhi sợ hãi kéo lấy tay áo của Hạ Hy: “Tẩu tử, là, chúng bán cho bà .”

 

Trong sông còn nhiều cá, họ khi ngày nào cũng đến đây, kéo thêm một khách quen cũng là điều .

 

Hạ Hy cúi , thuận tay bắt một con cá giơ lên cho xem: “Con cá của nặng ba bốn cân, theo giá hiện nay, mỗi cân bán ba mươi văn tiền, mỗi một con cũng đến hơn một trăm văn tiền, chúng bán một trăm văn, vốn là lấy bao nhiêu.”

 

Những vây quanh xem náo nhiệt đều lượt gật đầu, giờ là mùa đông, cá tươi như thế vốn dĩ là , đừng mỗi cân ba mươi văn, cho dù là năm mươi văn cũng gọi là đắt.

 

Người phụ nữ ngờ Hạ Hy sẽ như ,  sắc mặt đổi thành màu gan heo, tức giận hừm một tiếng đầu rời .

 

Người vây xung quanh thấy náo nhiệt để xem đều lượt rời .

 

Trụ Tử và Lan Nhi thở dài.

 

“Không cần vội, sẽ bán thôi.”

 

Hạ Hy an ủi hai .

 

Kỳ Nhi nắm chặt lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Lại qua thêm vài khắc, chợ ngày càng đông , nhưng vẫn đến mua cá.

 

Trụ Tử và Lan Nhi vô cùng lo lắng, sức mời chào, cổ họng cũng chút khàn hơn .

 

Một nhóm từ bên chợ tới, thấy họ, sắc mặt của những bày quầy hàng đều đổi, những tay đưa sẵn vài đồng xu , đợi sẵn chỉ cần tới liền đưa cho họ.

 

Người mặt lắc lư đến phía thùng nước, cá ở trong thùng, : “Mười văn tiền.”

 

Người phía đưa tay .

 

Trụ Tử và Lan Nhi vẻ mặt ngơ ngác: “Mươi văn tiền gì?”

 

Người mặt mất kiên nhẫn: “Phí bày hàng, nhanh lên.”

 

Giọng Trụ Tử trầm đến mức thể trầm hơn: “Chúng , .”

 

Người đàn ông trừng mắt, giọng cao hơn: “Cái gì, ngươi xem nào?”

 

Trụ Tử lùi một bước: “Chúng , cá của chúng còn bán , tiền nộp phí bày hàng.”

 

Mọi đều kinh ngạc.

 

Một bàn tay trắng trẻo nhanh chóng đưa tới, nhanh chóng nhấc chiếc thùng sang một bên khi chân của chạm thùng nước.

 

Người đàn ông sửng sốt về phía Hạ Hy, thấy là một phụ nữ, mắt nheo , Hạ Hy cúi xuống, nhanh tay bắt lấy một con cá, đưa đến mặt , “Đại ca, con cá tặng cho .”

Loading...