Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:34:05
Lượt xem: 233
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay Hạ Hi sẽ châm cứu cho Trương đại nương, vẫn mất bao nhiêu thời gian, nên cô để Trụ Tử và Lan Nhi dọn dẹp xong xuôi, giao đồ cho giúp việc của Trương gia, bảo họ tiên hãy về nhà bằng xe ngựa.
“Về đến nhà, tìm trưởng thôn giúp mua một ít gạch xanh, nâng cao bức tường lên một chút, và mua một cánh cửa lớn nữa, chắc chắn hơn một chút.”
Trụ Tử lời, tìm trưởng thôn.
Hạ Hi dẫn Kỳ Nhi đến cửa nhà Trương gia.
Trương gia đợi ở cửa, tay khoanh lưng, vẻ mặt chút lo lắng. Thấy Hạ Hi và Kỳ Nhi đến, bước nhanh về phía họ, đến gần nhưng gì, chỉ gật đầu, “Đến .”
“Trương đại nương hôm nay thế nào?”
Hạ Hi mỉm hỏi.
Vừa , cô đến bên Trương gia, dừng , tiếp tục về phía .
Trương gia vội vàng theo , đáp, “Khỏe lắm, từ ngày đó đến giờ còn bệnh tật gì nữa.”
Hai chuyện, nhanh về đến sân.
Trương đại nương vui vẻ ở cửa chờ, thấy ba , bà tiên vẫy tay với Kỳ Nhi, “Cậu bé ngoan, mau đây, bà chuẩn đồ ăn ngon cho con.”
“Người như sẽ hư thằng bé đó.”
Hạ Hy dẫn Kỳ Nhi gần.
Trương đại nương cúi , nắm tay còn của Kỳ Nhi, “Ta cũng hư nó, nhưng tiếc là phúc phận đó.”
Nói xong, bà còn liếc Trương gia một cái.
Trương gia sờ mũi, dám gì.
Bà lão hừ một tiếng với , dẫn Kỳ Nhi trong, lấy những món ăn vặt chuẩn từ sáng, đặt hết mặt Kỳ Nhi, “Ăn , trời lạnh như thế mà chịu khổ ở chợ, thương quá .”
“Cảm ơn bà.”
Kỳ Nhi cảm ơn, nhưng đưa tay lấy.
“Ta , Hạ nương tử …”
Trương đại nương nghiêng đầu Hạ Hi, vẫn với nụ môi, “Thời tiết lạnh quá, Kỳ Nhi còn nhỏ, theo cô ở chợ chịu khổ nhiều như , bằng mỗi ngày khi cô đến thì đưa nó qua đây, một là để bạn với , hai là cũng để cho đứa trẻ đỡ chịu khổ.”
Hạ Hy kịp gì thì Kỳ Nhi lên tiếng, giọng trong trẻo hồn nhiên, “Bà ơi, , cực khổ lắm, con ở bên giúp đỡ.”
“Ôi, đứa trẻ , hiểu chuyện như chứ.”
Trương đại nương xoa đầu Kỳ Nhi, thương xót như nó là cháu đích tôn của .
“Kỳ Nhi chính là chỗ dựa của , thể rời xa nó nửa phút nào.”
Hạ Hi nửa thật nửa đùa .
Trương đại nương hiểu rõ ý của cô, hề hề chuyển chủ đề, “Trạch nhi , hôm nay cô sẽ chữa bệnh cho ?”
“Trước đây qua một cuốn y thuật về bệnh tương tự như của , nên định thử áp dụng phương pháp giống như cho .”
“Vậy thì quá, phiền Hạ nương tử .”
“Không phiền phức, nhưng từng thử nghiệm khác bao giờ, bà là đầu tiên, bà nên chuẩn tinh thần .”
Câu của cô thật giả, chút nghịch ngợm, khiến Trương đại nương bật thành tiếng, “Chẳng cô nên chuẩn tinh thần , với cái thể của , mà con dám tay chữa trị, chắc cũng cần ít can đảm.”
Hạ Hi cũng theo, đôi mắt cong vui vẻ.
Không khí trong phòng lập tức trở nên vui vẻ.
Nỗi lo lắng của Trương gia cũng tiêu tan .
Để Trương gia và Kỳ Nhi ở bên ngoài, Hạ Hi cùng Trương đại nương trong phòng.
Trong phòng hôm nay nhóm lửa, ấm áp dễ chịu.
Trên giường, một bộ kim châm bằng bạc gói trong một chiếc hộp xinh xắn.
Trương đại nương cầm lên, đưa cho Hạ Hy, “Đây là Trạch nhi sáng sớm mang về, rằng cô vì bệnh của mà đặc biệt , thật cảm ơn cô như thế nào.”
Hạ Hy nhận lấy, đặt sang một bên, đưa tay đỡ bà lên giường, “ một bộ từ lâu , nhưng ai đáng tin cậy, thật may mắn Trương gia giới thiệu, những mà còn tiết kiệm nhiều tiền.”
“Nha đầu cô cũng thật chu đáo, ai mà cưới cô vợ thì thật là phúc lớn.”
Nói xong, ánh mắt bà dán chặt sắc mặt của Hạ Hi.
Hạ Hi chỉ mà gì.
Cô giúp Trương đại nương xuống, cởi bỏ áo ngoài, đắp chăn cho bà.
Cô lấy chiếc ghế duy nhất trong phòng, bên giường, hiệu cho Trương đại nương đưa tay , chuẩn bắt mạch.
Trương đại nương thêm gì nữa, ánh mắt chỉ chăm chú dung mạo của cô.
Mắt cô lớn, lông mày khá dày, sống mũi cao, môi mỏng, nhưng da trắng trẻo. Nhìn chung, trông cô phần kém xinh hơn khác, nhưng sức hấp dẫn riêng. Tâm hồn của cô , nấu ăn, còn đầu óc kiếm tiền, một phụ nữ như thế mà cưới về nhà thì đúng là phúc tinh. Còn chuyện xí , cũng là ăn cơm, bằng mua chút phấn son che bớt , ngoài đường cũng chẳng thua kém gì các cô gái khác.
Trong khi bà đang nghĩ ngợi, Hạ Hi bắt mạch xong, thả tay bà , lấy bộ kim châm , mở nắp , lộ bên trong một hàng kim bạc đủ kích cỡ.
Cô nhắc nhở, “ sắp châm kim .”
Nhìn những chiếc kim bạc dài, Trương đại nương nhắm mắt , vẻ mặt như chấp nhận cái chết, “Châm .”
Tìm đúng huyệt vị, Hạ Hi lượt châm kim .
Đau đớn như dự đoán đến, Trương đại nương nghi hoặc mở mắt, thấy đuôi kim dài đang run rẩy , hít thở một chút, nhanh chóng nhắm mắt .
Hạ Hi thấy, khóe miệng cô mỉm .
Sau một lúc lâu, Trương đại nương lén mở mắt , chuẩn tâm lý, chằm chằm đuôi kim một lúc lâu, thở dài một dài, ngẩng đầu Hạ Hi, nụ cho các nếp nhăn mặt bà dồn , “Không ngại cô chê, bao giờ châm cứu, cứ nghĩ sẽ đau, ngờ chỉ giống như muỗi đốt thôi.”
“Vậy là tay nghề của ?”
Hạ Hy đùa, chuyển sự chú ý của bà.
Trương đại nương gật đầu liên tục, đuôi kim theo động tác của bà mà lắc lư, “Tay nghề của cô thật sự , ngay cả chưởng quầy của Thanh Từ Đường cũng bằng cô.”
“Thật ?”
Hạ Hi phối hợp, ánh mắt sáng lên, “Vậy thể mở một hiệu thuốc ?”
Trương đại nương cô chọc .
Hạ Hi giúp bà chỉnh vạt áo, tươi, “Bà nhắm mắt , tĩnh tâm nghỉ ngơi một chút, đến giờ sẽ gọi bà.”
Trương đại nương lời, nhắm mắt .
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Trương gia ở bên ngoài, rõ từng câu từng chữ của hai , khóe miệng tự giác nở một nụ .
Một lúc lâu , trong phòng vẫn động tĩnh, cuối cùng yên tâm, ông dậy, đến bên cửa, lén lén kéo một góc rèm cửa, bên trong.
Hạ Hi thấy động tĩnh, liền tỉnh , hiệu cho giữ im lặng, đó dịch sang một bên để thể rõ Trương đại nương.
Sắc mặt của Trương đại nương đỏ, vẻ mặt bình thản, tiếng thở nhẹ nhàng truyền tới.
Trương gia thở phào nhẹ nhõm, buông rèm cửa xuống, trở xuống ghế. Nhìn thấy đĩa mặt Kỳ Nhi vài hạt đậu phộng, nhanh chóng bóc mấy hạt và đưa cho Kỳ Nhi, đồng thời giống như Hạ Hi, cũng đưa tay xoa đầu .
Cơ thể nhỏ bé của Kỳ Nhi cứng , đôi mắt to tròn đẽ mở lớn, chớp mắt chằm chằm.
“Sao thế?”
Trương gia hạ giọng hỏi.
Kỳ Nhi vẫn , đôi môi nhỏ nhắn mím , trả lời.
Đối diện với đôi mắt trong veo ngây thơ , Trương gia bỗng cảm thấy chột , ánh mắt né tránh, giọng cũng lắp bắp, “, chỉ là…”
Anh cũng tại , như ma xui quỷ khiến, liền đưa tay xoa đầu Kỳ Nhi.
“Thúc thúc.”
Kỳ Nhi gọi , giọng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ hai họ thấy.
“Thúc đây.”
Trương gia theo phản xạ thẳng dậy, đáp một cách thiếu tự tin.
“Có thúc thích cháu ?”
Ầm!
Kỳ Nhi dứt lời, mặt Trương gia lập tức đỏ bừng, há miệng, “, , …”
“ cháu cha.”
Chưa đợi ạnh hết, Kỳ Nhi thêm một câu.
Trương gia ngay lập tức sững .
“ cha cháu với cháu.”
Kỳ Nhi thêm một câu nữa.
Trương gia phản ứng, chỉ ngây .
“Bà nội và hai cô cô của cháu cũng với cháu.”
Kỳ Nhi thêm một câu.
Trương gia mấp máy môi.
Kỳ Nhi để ý, tiếp tục , “Họ thường xuyên bắt nạt cháu, mỗi bữa chỉ cho hai con cháu một cái bánh bao để ăn, cháu nỡ ăn, đều nhường hết cho cháu.”
Trương gia trong lòng cảm thấy khó tả, ngẩng đầu trong nhà, trong đầu chợt hiện đầu tiên gặp Hạ Hi. Khi đó, hề thấy từ Hạ Hi bất kỳ dấu hiệu nào của sự yếu đuối cam chịu bắt nạt.
Kỳ Nhi tiếp tục , “Mẹ cháu hòa ly với cha cháu, nhưng vì cháu mà mới chịu đựng đến giờ.”
Nói đến đây, Kỳ Nhi đưa tay nhỏ , nắm lấy tay áo của Trương gia, ngẩng đầu lên, gương mặt đầy hy vọng, “Thúc thúc, thúc thể giúp cháu , đưa cháu và rời xa cha cháu?”
Đôi mắt của Kỳ Nhi , khác với Hạ Hi, trong đôi mắt như dòng suối trong veo đang chảy, nhẹ nhàng, mờ ảo, chỉ cần một cái thôi, cũng sẽ khiến ôm lòng. Lúc , đôi mắt đầy ắp sự mong đợi, bất cứ ai, dù là lạnh lùng vô tình đến , cũng thể nỡ lòng từ chối.
Trương gia trong lòng mềm nhũn , suýt chút nữa đồng ý ngay. Dù nhiều quyền lực, nhưng trong cái huyện nhỏ , từ tầng lớp đều nể mặt vài phần. vì tính tình vốn điềm đạm, dù câu “” lên đến miệng, vẫn cố nén , dịu dàng hỏi, “Cha cháu là ai?”
Gương mặt Kỳ Nhi thoáng hiện lên vẻ thất vọng, rút ánh mắt , cúi đầu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/chuong-58.html.]
“Đại nương, tỉnh dậy .”
Trong nhà vang lên giọng của Hạ Hi.
Ý định hỏi thêm của Trương gia cắt ngang, lập tức dậy, trong.
Trương đại nương mở mắt , Hạ Hi đợi bà bình tĩnh , từng chiếc kim bạc gỡ xuống.
“ ngủ ?”
Giọng Trương đại nương vẫn còn tỉnh ngủ.
“ , ngủ ngon, nếu đến lúc rút kim, cũng nỡ đánh thức .”
“ lâu ngủ yên như thế.”
“Giờ , đại nương thử cảm nhận xem chỗ nào thoải mái . Nếu thì thể tiếp tục ngủ, khi tỉnh dậy nhớ uống nhiều nước nhé.”
Trương đại nương từ từ dậy, Hạ Hi giúp bà mặc quần áo, khi hỏi han kỹ càng và thấy bà vấn đề gì, liền dậy , “Cách một ngày, sẽ châm cứu cho bà một , một tháng là .”
“Đa tạ cô, Hạ nương tử.”
Trương đại nương chân thành cảm ơn.
Hạ Hi đáp, “Chờ đến khi bệnh của bà khỏi hẳn cảm ơn cũng muộn.”
Nói xong, cô thu dọn kim bạc, cất túi, , “ về đây, tường sân nhà hỏng, còn mời tới sửa.”
Trương đại nương liền , “Mời gì chứ, để con trai dẫn mấy đến sửa cho cô.”
Nói xong, bà hiệu bằng mắt cho con trai .
Trương gia định , nhưng Hạ Hi từ chối, “Không cần , nhờ Trụ Tử tìm trưởng thôn .”
“Vậy cũng , để con trai thuê xe ngựa đưa cô về.”
Hạ Hi chuyện với ông Trương, nên từ chối. Sau khi chào Trương đại nương, cô dẫn Kỳ Nhi khỏi cửa.
Đến cổng, cô dừng , “Tình trạng hơn dự đoán, cần lo lắng quá.”
“Đa tạ.”
Hạ Hi khoát tay, “ về đây, ngày mai sẽ .”
“ tiễn cô.”
“Không cần , về chăm sóc đại nương .”
Trương gia cố nài, Hạ Hi dẫn Kỳ Nhi xa, hiểu bỗng nhiên gọi, “Hạ nương tử.”
Hạ Hi dừng bước, khó hiểu đầu .
“Nếu việc gì khó khăn, cứ tìm .”
Hạ Hi tuy hiểu, nhưng cũng gật đầu.
…
Về đến nhà, bước sân, Hổ Tử từ phía bên chạy tới, mắt chằm chằm túi kim tay cô, hít mũi một cái, ngửi thấy mùi gì liền ngẩng đầu lên, “Tẩu tử, ăn bánh.”
Liếc sân nhà bên im ắng, Hạ Hi mở khóa, nhà, bảo Kỳ Nhi lấy bánh . Hổ Tử vồ ngay một miếng nhét miệng.
Hạ Hi nheo mắt hỏi, “Sao đói đến , ăn cơm ?”
Hổ Tử nuốt miếng bánh trong miệng xuống, giọng đầy ấm ức, “Mẹ hiểu cho ăn bánh bao, mà bắt ăn bánh ngô!”
“Đại ca cũng chịu ăn bánh ngô ?”
“Đại ca , bảo khi nào mới .”
Nói xong, Hổ Tử cắn một miếng bánh lớn.
“Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn, lát nữa tẩu bánh hành cho mà ăn.”
Dù chị món gì, nhưng Hổ Tử chắc chắn đó là món ngon, liền vội vàng ăn hết bánh trong tay, ngoan ngoãn gói phần còn im chờ.
Kỳ Nhi ôm củi khô nhóm lửa, Hạ Hi nhào ít bột, mấy chiếc bánh hành, nấu thêm một nồi canh. Ba ăn xong, rửa chén bát xong thì thấy tiếng động bên ngoài sân.
Hạ Hi mở cửa, trưởng thôn bước sân, thấy cô liền tươi, “Hạ nương tử, gạch xanh mua về .”
“Đa tạ trưởng thôn.”
Vừa , Hạ Hi bước ngoài cổng, thấy mấy xe gạch xanh, hỏi giá cả bảo dỡ hàng xuống. Sau đó, cô nhà, lấy bạc trả.
“Chuyến chúng coi như kiếm đồng nào.”
Người nhận tiền nhận lắc đầu, “Trưởng thôn của các thật mặc cả, chúng coi như chuyến công cốc.”
“Sao thể thế .”
Trưởng thôn ha hả đáp, “Chẳng qua các lời ít thôi, yên tâm, nhà nào trong làng sửa nhà, cần gạch xanh, vẫn sẽ qua lò các mua.”
Người nhận tiền quan sát dọc đường làng, ngoài ngôi nhà lợp ngói , còn đều là nhà đất, gì ai cần nổi gạch xanh.
ông vẫn đáp, “Vậy thì quá, nhưng nhé, mua sẽ rẻ như .”
Tiễn họ xong, trưởng thôn tươi hỏi, “Hạ nương tử, cô định khi nào bắt đầu xây? thông báo , ai rảnh sẽ qua giúp.”
“Giờ bắt đầu luôn , kéo dài thì càng thêm rắc rối.”
Số bạc duy nhất mà Dư Nghĩa , một nghìn lượng, cũng cô lấy hết. Giờ trắng tay, chó cùng cắn dậu, chừng sẽ gì. Dù cô sợ, nhưng Kỳ Nhi còn nhỏ, cô con dọa sợ.
Trưởng thôn Dư Nghĩa , hiểu ý cô lắm, nhưng cũng hỏi thêm. Ông gọi mấy đến giúp dỡ gạch và bảo tất cả lao động trong làng đến.
Dân làng hàng ngày đều bán cá, nhà nào cũng tiền chia mỗi ngày, dù ít dù nhiều thì đó vẫn là nguồn thu nhập. Trong lòng họ ơn Hạ Hi, kể việc kinh doanh của cô ở chợ huyện phát đạt, chừng sẽ ngày cô cần . Vừa gọi, chỉ đàn ông mà cả phụ nữ trong làng cũng kéo đến.
Một đám đông đen kịt, đến trưởng thôn cũng ngạc nhiên, vung tay đuổi về, “Đi , xây tường là việc nặng, các bà các cô ở đây gì?”
đám phụ nữ chỉ dừng chân, ai về, tất cả Hạ Hi, chờ xem cô gì. Họ việc nặng, nhưng nhóm lửa nấu nước thì vẫn chứ.
Hạ Hi cũng ngờ nhiều đến như , suy nghĩ một chút , “Đã đến thì cùng chung tay cho xong khi trời tối nhé. Về phần cổng lớn, nhờ trưởng thôn chạy thêm một chuyến, xem chỗ nào cổng phù hợp thì mua về, đắt một chút cũng .”
Trưởng thôn gật đầu, chỉ định hai phụ trách chỉ huy công việc, tự lên xe ngựa mua cổng.
Vào mùa đông, ít ai xây tường, vì trời lạnh mà là vì đất đóng băng, dù đào lên thì cũng chỉ là những tảng đất cứng, dùng .
Hai chỉ huy phân công phần lớn ngoài làng đào đất, bảo một về nhà lấy thùng để gánh nước. Chẳng mấy chốc, bên ngoài sân chỉ còn phụ nữ.
Họ bảo mấy phụ nữ ở gần về nhà đun nước nóng để chút nữa dội đất, mềm trộn thành bùn.
Mọi ai việc đều hăng hái ngay. Những phụ nữ còn , ai bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ Hạ Hi.
Hạ Hi liền gọi họ, “Mọi qua giúp một tay, tiên chuyển vài viên gạch xanh để bịt cổng nguyệt .”
Nghe , ai nấy tranh chuyển gạch, mỗi ôm vài viên sân.
Công việc nặng giao hết cho đàn ông, chỉ còn hai chỉ huy.
Thấy , họ cũng chuyển gạch xanh theo và bảo các chị em đặt gạch bên cổng nguyệt, cả hai bắt tay bịt cổng .
Động tĩnh bên khá lớn, ba con nhà Ngưu thị thấy hết qua cửa sổ, trong lòng căm hận nhưng dám loạn, chỉ dám trốn trong nhà nhỏ tiếng chửi Hạ Hi ngớt.
Đám đàn ông đem đất về, dội nước nóng cho đất tan , trộn thành bùn. Sau đó, họ chia thành hai nhóm, một nhóm ở xây tường, nhóm tiếp tục ngoài đào đất.
Linh Nhi mặt mày u ám đám ồn ào bên ngoài, cuối cùng chịu nổi, kéo rèm cửa bước ngoài, mắt đầy tức giận , giọng the thé hỏi, “Các đang gì tường nhà thế?”
Mọi đều dừng tay, cô.
Cổng nguyệt bịt kín, Hạ Hi ở sân bên , Linh Nhi liền lạnh giọng đáp, “Tường nhà cô? Gọi cô đây hỏi xem tường mang họ Dư họ Hạ?”
“Ngươi…”
Linh Nhi tức giận đến mức dậm chân, chỉ tay từng một, “Các cứ đợi đấy, năm đại ca thi đỗ , từng một sẽ trừng trị!”
Nói xong, cô đầu nhà, giận dữ đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.
Mọi sững trong giây lát, nên thế nào. Dư Nghĩa còn trẻ đỗ tú tài, tương lai hứa hẹn, đắc tội với lẽ sẽ dễ chịu. Hạ Hi cũng nhiều cách, nếu quán ăn vặt của cô phát triển, khi tuyển họ việc. Cả hai bên, họ đều thể đắc tội.
“Đừng để ý đến cô .” Một phụ nữ thường ngày nổi tiếng nóng tính lên tiếng, “Cho dù Dư Cử nhân thi đỗ cao hơn nữa thì ? Có cho chúng việc tiền bạc gì ?”
Nghe , tỉnh ngộ và do dự nữa, tiếp tục bận rộn.
Hạ Hi nhà, thì thầm dặn dò Kỳ Nhi vài câu. Kỳ Nhi , cẩn thận đếm mặt. Hổ Tử theo để xem, thấy Kỳ Nhi đếm thì cũng học theo, giơ ngón tay lên chỉ từng một.
Người đông nên công việc thành nhanh chóng, khi trời tối, bức tường xây xong, cao hơn hẳn một thước, khiến bình thường khó mà leo qua. Mọi cũng dọn dẹp sân sạch sẽ, Hạ Hi cảm ơn từng và tiễn họ về.
Trụ Tử lúc đánh xe ngựa trở về, trưởng thôn từ xe bước xuống, bức tường cao hơn nhiều so với hài lòng, , “Cử nhân nương tử, bọn chạy cả buổi chiều mà tìm chỗ nào bán cổng lớn, tẩu xem , sẽ tìm gỗ khô nhờ họ một cái cho tẩu.”
Chỉ còn cách đó, Hạ Hi gật đầu, “Làm phiền trưởng thôn .”
Trưởng thôn xua tay, “Chỉ là chuyện nhỏ, gì mà phiền. Nếu gì nữa, xin phép về .”
“Ông đợi một chút.”
Hạ Hi gọi trưởng thôn , nhà gọi Kỳ Nhi và hỏi hôm nay bao nhiêu đến giúp.
“Tổng cộng bảy mươi ba , năm mươi bảy nam và hai mươi sáu nữ.”
“Trụ Tử, mỗi mười đồng tiền, tổng cộng là bảy trăm ba mươi đồng, đem đưa cho trưởng thôn.”
Chưa kịp trả lời, trưởng thôn , “Cử nhân nương tử, cô gì ? Chúng đều là cùng làng, giúp đỡ một chút lấy tiền của cô?”
“ là đến giúp, nhưng theo lệ nên mời họ ăn cơm. đông như , thể nấu đủ, nên mười đồng coi như là tiền cơm. Trưởng thôn, ông đừng khách sáo, ơn chia cho giúp . Nếu ông nhận, sẽ để ông giúp cái cổng .”
“Ôi trời, cô đúng là…” Trưởng thôn gì hơn.
Hạ Hi , “Phần của ông, khi nào lắp xong cổng sẽ gửi ông một .”
Trưởng thôn tròn mắt, “Cử nhân nương tử, cô là sỉ nhục ? Giúp cô là việc nên , nếu lấy tiền của cô thì còn mặt mũi nào trưởng thôn nữa?”
“Vậy , phần của ông tính nữa.” Hạ Hi .
Trưởng thôn lúc mới hài lòng, chắp tay lưng theo xe ngựa về nhà Trụ Tử lấy tiền.
…
Đêm khuya, trời lạnh, trong nhà đốt chậu than, ấm áp vô cùng. Hạ Hi và Kỳ Nhi ngủ say.
Bóng đen vài từ ngoài làng tiến đến, quen thuộc đường , lén lút hướng về nhà Hạ Hi. Đến cổng sân, bọn họ nhẹ nhàng bước , rón rén tiến sân. Hai tiến sát cửa, một khác gần cửa sổ.
Bên trong, Hạ Hi đột ngột mở mắt, tay nắm chặt lấy con d.a.o găm gối.