Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:08
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi chính là Kiều Uyển?”

Kiều Uyển cửa còn thấy Lâm Du , thấy một nữ tử mặc váy lụa màu sen cửa, tóc mai cài trâm châu Bộ Diêu, y phục gấm hoa càng nổi bật vẻ kiều diễm giữa đôi mày, nhưng ẩn chứa sự dò xét khó nhận thấy.

Kiều Uyển thấy nàng chút quen mặt, nhưng nhất thời nhớ gặp ở .

Nàng khẽ gật đầu, giọng bình tĩnh chút gợn sóng, ánh mắt thản nhiên nghênh đón đối phương.

“Cô nương, là Kiều Uyển.”

Lâm Tri Tri đáp lời, chắp tay lưng vòng quanh nàng nửa vòng.

Ánh mắt nàng quét qua khuôn mặt hề trang điểm của Kiều Uyển, chiếc trâm gỗ giản dị đầu, mái tóc đen búi lỏng lẻo nổi bật chiếc cổ mảnh mai và sắc sảo.

Y phục sắc trơn tuy lộng lẫy, song mặc chỉnh tề, toát khí chất thanh giản che giấu, còn đáng hơn châu ngọc của các quý nữ kinh thành.

Chẳng trách Hàm Chương yêu thích, ngay cả một nữ nhân như cũng khỏi ngắm thêm vài .

Kiều Uyển hề bực bội, cứ thế thẳng, mặc nàng đ.á.n.h giá.

Cuối cùng, Lâm Tri Tri bật , đôi mày cong thành vầng trăng khuyết: “Chẳng trách cha và Hàm Chương đều hết lời khen ngợi ngươi.”

Nàng tiến lên hai bước, giọng đầy vẻ tán thưởng chân thành:

“Nếu là đám quý nữ ở kinh đô mà chằm chằm như thế, chắc sớm nắm khăn che miệng c.ắ.n môi, hoặc liếc xéo lưng bỏ . Ngươi thì , trong mắt chẳng những chút bực tức mà còn chẳng lấy nửa phần xao động. Chỉ dựa cái vẻ thản nhiên tự tại , bằng hữu kết giao.”

Kiều Uyển , liền nàng sang ngoài viện lớn tiếng gọi: “Cha, đến tuyên chỉ ? Mau lên nào!”

Lâm Du vội vàng chạy tới, ôm ngang lưng thở hổn hển: “Nữ nhi, con vội gì chứ? Để nghỉ lấy …”

“Cha, mới vài bước đường thôi, mệt thế , về đây?” Lâm Tri Tri bĩu môi hờn trách.

“Ngươi là con gái của Lâm thúc ?”

Lòng Kiều Uyển chợt động, đ.á.n.h giá lông mày của hai cha con, bỗng chợt hiểu :

Nàng đây ít Lâm Du nhắc đến nữ nhi nhà , nay nghĩ kỹ , đây chẳng là cô nương gặp ở cổng thành hôm nọ, phát lương thực cho dân chúng gặp tai họa ?

Lâm Tri Tri liếc Lâm Du , sang Kiều Uyển, nhướng mày : “Sao? Không giống ?”

Kiều Uyển vội vàng xua tay: “Không , giống.”

“Cha, mau tuyên chỉ , tuyên xong con còn chuyện quan trọng với Kiều Uyển đây.” Lâm Tri Tri thúc giục gấp gáp.

Lâm Du đành bất đắc dĩ lấy Thánh chỉ , cất cao giọng: “Kiều Uyển, tiếp chỉ!”

Kiều Uyển vội đỡ Chu thị , tin chạy đến, cùng quỳ xuống. Các thôn dân đang xem náo nhiệt trong sân cũng im bặt, đồng loạt quỳ rạp một mảng.

Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu :

Hương quân Kiều Uyển tại thôn Kiều gia, huyện Thanh Châu, bẩm sinh mẫn tuệ, tâm tư tinh xảo, sáng chế Cao chuyển đồng xa, dẫn nước tưới ruộng, tiết kiệm sức lao động, tăng hiệu suất, giải quyết khó khăn đồng áng của địa phương, ban ơn cho hương lý, công lao thể đếm hết.

Trẫm tin đỗi vui mừng, đặc biệt khen ngợi tài năng, phong "Thanh Huệ Huyện chúa", ban Kim sách Bảo ấn, thực ấp ba trăm hộ.

Năm nay tại Bắc cảnh xảy đại hạn hán, nay nạn châu chấu hoành hành, ruộng đồng nứt nẻ, trăm họ khốn khổ, Trẫm lòng buồn lo. Kiều Uyển trí tuệ lợi dân, ắt gánh trách nhiệm cứu đời. Nay lệnh cho ngươi trong vòng hai ngày chuẩn , theo Khâm sai đại thần đến vùng thiên tai, hiệp trợ giải quyết công việc trọng yếu về chống hạn và diệt châu chấu. Ngươi hãy dốc hết tâm huyết, hiến kế hiến lực, bằng giá an ủi dân chúng gặp tai họa, khôi phục nông tang, chớ phụ lòng kỳ vọng của Trẫm. Sau việc , Bộ Lễ sẽ chọn ngày lành tổ chức lễ sách phong.

Khâm thử.

“Hoa——”

Thánh chỉ tuyên xong, sân viện lập tức nổ một trận xôn xao.

Các thôn dân , ngươi, mặt tràn đầy kinh ngạc khó tin.

“Huyện... Huyện chúa? Tiểu thành Huyện chúa ?” Kiều Vịnh Toàn dụi tai, tưởng nhầm.

“Mới phong Hương quân bao lâu, nay phong Huyện chúa nữa ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-138.html.]

“Vịnh Toàn, ngươi lầm , thực ấp ba trăm hộ đó! Trời ơi, đây chính là Hoàng ân hạo đãng!” Trần Trường Lạc giọng run rẩy, rằng cả thôn Kiều gia cộng cũng chỉ mấy chục hộ mà thôi.

Ba trăm hộ!!!

Phần thưởng quả thực dám nghĩ tới.

Kiều Lý Chính đang quỳ ở phía đám đông bốn chữ "Thanh Huệ Huyện chúa", hồi lâu mới hồn, nửa ngày mới lẩm bẩm:

“Ta ... nha đầu Uyển Uyển sẽ tiền đồ lớn mà! Thôn Kiều gia chúng , quả nhiên xuất hiện quý nhân .”

Ông lén véo đùi một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, mới dám tin đó là sự thật.

Ông đ.á.n.h cược đúng , ông thật sự đ.á.n.h cược đúng .

Mấy thôn dân cùng tuổi với Kiều Uyển, kéo góc áo cha nương mà nhảy dựng lên: “Uyển Nương là Huyện chúa, là Huyện chúa giống như trong tuồng hát!”

Kiều Uyển cũng ngẩn , so với sự kinh ngạc của dân làng khi đến chức Huyện chúa, điều nàng chú ý là nửa của Thánh chỉ. Nghe ý của Thánh chỉ, e rằng giải quyết xong thiên tai mới thể cử hành lễ sách phong.

Nói cách khác, thực quyền của chức Huyện chúa , nàng vẫn dựa chính khi giải quyết xong hạn hán mới thể .

“Uyển Nương, mau tạ ơn.” Lâm Du nhỏ giọng nhắc nhở.

Nàng định thần , dập đầu tạ ơn: “Thần nữ Kiều Uyển, tuân chỉ tạ ơn, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Lúc dậy, các thôn dân vây quanh, lời chúc mừng vang lên ngớt.

“Uyển Nương, chúc mừng nha! Cả đời từng thấy Huyện chúa !”

đó, ngươi thành Huyện chúa , dọn đến kinh đô sống ? Sau còn thôn Kiều gia chúng ?” Có vui mừng khỏi lo lắng.

Kiều Uyển lớn tiếng : “Đa tạ các vị phụ lão hương quan tâm! Ta Kiều Uyển sinh ở thôn Kiều gia, lớn lên ở thôn Kiều gia, bất kể , phận gì, nơi vĩnh viễn là cội rễ của . Đợi thành việc Thánh chỉ giao phó, nhất định sẽ tổ chức mấy bàn tiệc thịnh soạn, mời đến uống chén rượu vui vẻ!”

“Tốt! Tốt!” Các thôn dân xong lòng nóng như lửa đốt, tiếng hoan hô càng dâng cao.

Mãi đến khi khó khăn lắm mới tiễn biệt bà con luyến tiếc, Lâm Tri Tri từ trong sân chạy , vỗ vỗ cánh tay nàng: “Cuối cùng cũng xong việc, đến lượt .”

“Lâm cô nương, xin hỏi ngươi chuyện gì?”

Lâm Tri Tri xua tay: “Gọi gì mà Lâm cô nương, cần khách sáo như , cứ gọi Tri Tri .”

“Tri Tri.”

Lâm Tri Tri kéo nàng sang một bên: “Thanh Huệ Huyện chúa, Hàm Chương Tây Du Ký là bản thảo do đại ca ngươi vẽ ?”

Kiều Uyển gật đầu.

“Thôi , ngươi cứ bận việc , tìm đại ca của chúng đây.”

Chu thị kéo nương Trần Trường Lạc vui vẻ ngắm phần thưởng trong viện, ngớt miệng.

“Trường Lạc, Uyển Nương bây giờ là Huyện chúa , chúng nhất định thành mua vài bộ váy áo đẽ.”

Trần Trường Lạc gật đầu: “Được, Nương, chúng sắm sửa cho cả nhà vài bộ đồ .”

“Nãi nãi , Nương, con cũng quần áo mới.”

“Được, đều , đều .”

“Huyện chúa, Huyện chúa đó, con gái là Huyện chúa , cứ như . Trường Lạc, Nương vui quá, còn tổ chức nghi lễ nữa, , chúng thể chỉ sắm quần áo mới. Phải mua giày mới, đồ trang sức mới, nhỡ chúng đến kinh đô xem lễ, tuyệt đối thể để Uyển Nương mất mặt .”

“Đều theo Nương.”

Kiều Uyển lắng tiếng vui vẻ khắp nhà, thở dài một xuống cửa.

“Quả nhiên hỉ nộ ái ố của đời tương thông. Họ chỉ thấy việc phong Huyện chúa, để ý đến cái hố mà Thánh chỉ đào cho ! Giải quyết hạn hán, giải quyết thế nào đây.”

 

Loading...