Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:12
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Uyển gắp một đũa rau xanh, liền ngẩng đầu : “Phải, khi khởi hành sáng mai, các ngươi giao chân dung nhà cho Tấn Trọng. Ngoài , nếu đặc điểm nhận dạng đặc biệt nào thì cũng ghi luôn. Dọc đường, sẽ bảo quan sai cùng chú ý hơn. Biết họ chậm hơn, vẫn còn ở phía thì . Các ngươi gọi một tiếng Đông gia, chỉ cần còn một tia hy vọng, sẽ cố gắng hết sức.”
Một hộ vệ ở cuối bàn chợt ngẩng phắt đầu dậy, môi run run: “Đông gia… Nương tử của nàng khập khiễng, điều cũng thể ?”
“Dĩ nhiên là .” Kiều Uyển gắp thêm một miếng thịt chén : “Dấu hiệu càng dễ thấy càng dễ tìm. Các ngươi thử nghĩ xem, vạn nhất khi chúng đường đột nhiên gặp thì .”
“Cây gậy trúc của nương khắc chữ ‘Hạnh’.”
“Trên trán cha một nốt ruồi đen.”
Mọi nhao nhao , trong mắt dần ánh lên tia hy vọng.
Tấn Trọng nâng chén rượu, yết hầu chuyển động vài cái, trầm giọng : “Lần Đông gia Bắc Cảnh, thể dẫn theo nhiều hộ vệ. Các ngươi hãy ở đây, Đông gia bảo vệ nhà họ Kiều và xưởng. Tâm nguyện của các ngươi, đều ghi nhớ. Yên tâm, chuyến trở về, nhất định sẽ cẩn thận dò hỏi tung tích của các ngươi.”
Ánh mắt Kiều Uyển lướt qua mấy tên hán tử, giọng điệu chân thành:
“Tấn Trọng đúng. Các ngươi cứ việc của . Phía Thanh Châu sẽ nhờ Lâm Tri phủ giúp lưu ý những các ngươi tìm kiếm. Chúng xuất phát từ Thanh Châu, dọc đường và vùng lân cận Bắc Cảnh cũng sẽ hỏi thăm. Cho dù tìm , đợi khi dẹp yên thiên tai , về cũng sẽ nhờ thường xuyên theo dõi. Nếu họ còn sống đời, hứa với các ngươi nhất định sẽ tìm .”
“Đa tạ Đông gia.”
Chu thị bưng thịt dê thái đến, xen : “ , Uyển nương nhà giờ luôn . Các ngươi cứ thả lỏng mà ăn uống, ăn no mới sức lực. Chẳng mấy chốc, lẽ cả nhà sẽ đoàn viên thôi.”
Mấy tên hán tử , đột nhiên “đùng” một tiếng đồng loạt dậy, cúi sâu sắc vái chào Kiều Uyển. Giọng họ nghẹn : “Tấm ân tình của Đông gia, mấy chúng khắc ghi suốt đời. Sau dù lên non đao xuống biển lửa, tuyệt đối cau mày một chút nào.”
Kiều Uyển vội xua tay, giọng chân thành: “Mau xuống ăn , ăn nữa là đồ ăn nguội hết cả. Ta cần các ngươi lên non đao xuống biển lửa, chỉ cần chăm sóc nhà. Ân tình , Kiều Uyển ghi trong lòng.”
“Đông gia yên tâm!” Mấy tên hán tử đồng thanh đáp, trong mắt rực lên khí thế: “Có chúng ở đây, nhà họ Kiều tuyệt đối vạn vô nhất thất!”
Kiều Uyển nâng chén rượu, khẽ nâng lên hướng về phía : “Nếu như , xin tạ ơn các vị .”
Nhìn đám hán tử đỏ hoe mắt đang ăn uống ngấu nghiến, Kiều Vịnh Toàn nâng chén rượu hướng về phía Tấn Trọng: “Uống cạn chén , chúng đều là nhà. Chuyến tiểu của nhờ ngươi bảo vệ. Đợi đến ngày các ngươi tìm , sẽ đích tìm Lý Chính xin đất xây nhà cho các ngươi.”
Tấn Trọng ngửa cổ uống cạn, rượu chảy dọc khóe môi, rõ là rượu là lệ.
Ngày hôm , trời còn sáng, dân làng lượt nhà Kiều Uyển.
“Uyển nương, đây là bánh nướng từ tối qua, nàng mang theo ăn dọc đường.”
“Đây là quýt kết trái nhà , nàng nhất định mang theo.”
“Nhà gì cả, chỉ còn mấy quả trứng gà, nàng nhất định mang theo bên .”
“Uyển nương, đây là áo choàng và nương cho nàng, đến lúc đó thể dùng để giữ ấm khi trời trở lạnh.”
Mọi một câu, một câu, chẳng mấy chốc xe ngựa chất đầy. Mặc cho Kiều Uyển và Tấn Trọng ngăn cản thế nào, trong thôn vẫn tìm ngóc ngách để nhét đồ xe ngựa.
“Các vị hương , mau trở về !” Kiều Uyển bên xe, chắp tay chào : “Uyển nương xin chúc Tết sớm . Đợi sang năm dân lưu tán tan , trở về nhất định sẽ cảm tạ thật chu đáo!”
“Uyển nương đường vạn phần cẩn thận! Nhất định bình an trở về.” Trong đám đông ai hô lên một tiếng, đó là một tràng hưởng ứng.
“Yên tâm !” Kiều Uyển vẫy tay: “Cửa thôn gió lớn, mau về nhà sưởi ấm , đừng để lạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-142.html.]
Kiều Lý Chính vẫy tay với nàng: “Uyển nương, đợi con đưa Cao chuyển đồng xa đến Bắc Cảnh, giải quyết xong thiên tai, nhất định nhớ về Thanh Châu đấy nhé. Kiều gia thôn chúng cũng cần con, con nhất định trở về đấy.”
Kiều Uyển : “Yên tâm , Lý Chính thúc, hứa với thúc sẽ biến Kiều gia thôn chúng thành thôn đầu nước Tấn , vẫn nhớ rõ. Nhất định sẽ khác đào .”
“Có câu của con liền yên lòng.” Kiều Lý Chính chút luyến tiếc Kiều Uyển: “Đường đến Bắc Cảnh xa xôi, chú ý giữ gìn thể. Dân làng chúng nhiều đến tiễn con như , đến lúc con trở về, chúng cũng sẽ nghênh đón con.”
Mũi Kiều Uyển cay cay: “Lý Chính thúc, đừng những lời nữa, thúc xem, sắp đây.”
“Được , nữa, thôi.”
Đợi đến khi xe ngựa chậm rãi lăn bánh khỏi cửa thôn, Kiều Uyển lau nước mắt. Trước đây, nàng luôn cảm thấy những đoạn chia ly trong sách quá mức cảm động. Ở hiện đại, nàng khắp Trung Quốc cũng từng chút xúc động nào, cũng từng trải nghiệm qua. Không ngờ, thì cảm giác chua xót là như .
Chu thị theo chiếc xe ngựa cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt. Bà cùng Kiều Vịnh Toàn và gia đình leo lên sườn đồi ở cửa núi, lớn tiếng gọi:
“Uyển nương, nương ở nhà chờ con trở về!”
“Uyển nương, nhất định bảo trọng!”
“Cô cô, Hạ Nhi mỗi ngày đều đợi cô ở cửa, cô nhất định nhớ về sớm!”
Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Uyển vén rèm mấy sườn đồi, vẫy tay, gọi họ trở về.
“Tấn Trọng, nhanh hơn chút, họ thấy xe ngựa của chúng nữa, tự nhiên sẽ về.”
“Vâng, Đông gia.”
Kiều Uyển đến nha môn huyện gặp Lâm Du . Hắn phái hộ tống Kiều Uyển và những khác Bắc Cảnh. Đi cùng còn mấy trăm thợ mộc. Hắn Lạc Hàm Chương từ Kinh đô đến Bắc Cảnh, giờ đang đợi nàng ở phía .
Càng về phía Bắc Cảnh, dân lưu tán càng lúc càng đông. May mắn , quan sai vũ khí, nên họ cũng dám đến gần.
Tấn Trọng mỗi khi đến một nơi, đều cẩn thận quan sát những dân lưu tán qua.
“Thế nào ?” Kiều Uyển hỏi.
Tấn Trọng lắc đầu: “Đã nửa đường , đều họ.”
Kiều Uyển lên tiếng an ủi: “Có lẽ họ rời , vẫn còn ở Bắc Cảnh. Chỉ cần thấy c.h.ế.t, thì vẫn còn hy vọng.”
Kỳ thực Kiều Uyển lời cũng chút chột , suốt dọc đường ít thấy những bộ hài cốt rải rác. Mọi đều rõ tình cảnh tồi tệ đến mức nào, năm nay thể dùng kinh nghiệm của những năm để đ.á.n.h giá nữa.
Kiều Uyển an ủi thế nào, đành : “Chúng mau chóng lên đường , đến Bắc Cảnh sớm chừng nào chừng đó, giải quyết thiên tai mắt mới là điều quan trọng nhất. Chậm trễ thêm một ngày, họ thể sẽ gặp thêm một phần nguy hiểm.”
Mấy khẩn trương lên đường, buổi tối cuối cùng cũng nghỉ chân tại một dịch trạm.
“Thanh Huệ Huyện chúa, ngài đến.”
Kiều Uyển thấy quen, cũng gật đầu hành lễ: “Lạc ở bên trong ?”
“Có, xin mời Huyện chúa.”