Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh cửa phòng học mở từ lúc nào, và ngay bên cạnh đó, một bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ .
Vị nữ hiệu trưởng mặc áo sơ mi kẻ carô xanh và váy, mái tóc xoăn mềm búi gọn gàng chiếc mũ beret trắng. Trông cô bé mềm mại ngoan ngoãn, hệt như những học sinh tiểu học các hành tinh lõi.
khi ánh mắt lướt qua nụ khuôn mặt Thời Miên, lập tức nhớ những trận đấu chấn động từ hai ngày của cô…
Hồ Nhất Châu cảm thấy da đầu tê dại khi nữ hiệu trưởng bước . Cô bé còn cố tình ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh thẳng : “Nói , nữa?”
Hồ Nhất Châu: “…”
Hồ Nhất Châu lập tức xì như một quả bóng, đôi mắt đen láy của cô bé quét qua những khác, đặc biệt là dừng những lon nước năng lượng tổng hợp trong tay họ.
“Có vẻ như đến đúng lúc nhỉ? Không mời xuống uống một ly ?”
Các nam sinh lập tức toát mồ hôi lạnh: “Cái … thực của chúng em ạ.”
Một nam sinh vội vàng tìm cách giải thích, những khác cũng nhanh chóng gật đầu lia lịa đồng tình.
“ , đúng ! Chúng em đến đây để quan sát và học hỏi về kỹ năng điều khiển cơ giáp. Không ngờ bước phòng phát hiện những lon nước năng lượng . Nếu đó là vật phẩm nguy hiểm do kẻ nào đó cố tình đặt ở đây để gây rắc rối, chúng em dám chần chừ? Nên vội vàng mở để kiểm tra ngay lập tức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-40.html.]
“Thật ?” Nữ hiệu trưởng hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Trong lúc vẫn đang sức gật đầu, cô lấy một thiết kiểm tra nồng độ cồn tinh vi.
Những nam sinh vẫn còn nuôi chút hy vọng hão huyền thì vẻ mặt lập tức cứng đờ như tượng.
Xong đời ! Hóa nữ hiệu trưởng sự chuẩn kỹ càng mới đến!
Họ dám dối mặt hiệu trưởng, lẽ cô bé sẽ ghi thêm một tội nữa danh sách vi phạm và lôi họ ngoài xử phạt ngay tại chỗ? Kết quả quá rõ ràng: tất cả đều đánh bại một cách thê thảm.
Thời Miên cất thiết kiểm tra, từ trong ba lô kỹ thuật lấy một thiết ghi chép nhỏ: “Làm việc hoặc chịu phạt, tự các chọn lấy.”
Khi nãy họ còn hả hê đắc ý, nhưng khi bước khỏi phòng, tất cả đều cúi thấp đầu, dáng vẻ ủ rũ thảm hại.
Khi Hồ Nhất Châu bước đến ngưỡng cửa, Thời Miên chợt gọi : “Chờ một chút.”
Hồ Nhất Châu đầu , một cú đá ngã dúi dụi xuống sàn gạch kim loại. Ngay đó, hông siết chặt và một bàn tay nắm lấy dây lưng của , kéo bổng lên.
“Đi thôi.”
Nữ hiệu trưởng như thể đang cầm một con gà con bằng một tay, cô lệnh cho những nam sinh đang c.h.ế.t lặng vì kinh ngạc bước .