Tề Trác lớn, : "Không cần, em cứ giữ mà dùng ."
lúc , Hồ Nhất Châu rượt đến mức kiệt sức, thể chạy nổi nữa: "Hiệu trưởng! Hiệu trưởng, cứu mạng...!"
Thời Miên đành gác chuyện mua bán, lập tức tiến về sân huấn luyện để giải cứu học viên đang gặp nạn của .
Nào ngờ, con Lợn Lưng Gai vẫn còn nhớ Thời Miên, thấy cô liền phát tiếng rít thảm thiết như xẻ thịt, bỏ mặc Hồ Nhất Châu đầu chạy trối chết.
Sự phân biệt đối xử quả thật quá đáng!
Hồ Nhất Châu với đôi chân mềm nhũn cũng sững sờ theo.
Cậu thở dốc, chỉ bóng lưng đang tháo chạy: "Hiệu trưởng chỉ xuất hiện dọa nó chạy ?"
Vương Lạc cũng đang thở dốc, nhưng đến mức thảm hại như : "Không , hôm qua hiệu trưởng mới 'dạy dỗ' nó một trận."
Hồ Nhất Châu: “...”
Dù thì cũng từng hiệu trưởng tay, cần gì khó đến chứ?
Khi đến nơi, Thời Miên mang cho họ khăn và nước. Hai trai về đến bên ngoài sân, liền xuống bắt đầu uống nước ừng ực.
Vương Lạc dùng mu bàn tay lau miệng: "May mắn là chỉ Lợn Lưng Gai thôi, nếu hiệu trưởng mà mang Tật Phong Lang đến, chắc chắn chúng sẽ khó thoát ."
"Hiệu trưởng còn đánh Tật Phong Lang nữa ?" Hồ Nhất Châu vẫn nắm rõ các quy tắc của Đấu Trường Ngâm.
Dù thì cũng đang nghỉ ngơi, Vương Lạc tiện thể kể cho Hồ Nhất Châu về những chiến công hiển hách của Thời Miên ngày hôm qua.
Quả thực, Vương Lạc kể chuyện lôi cuốn và sinh động, như một bình luận viên tài năng bẩm sinh.
Ngay cả Thời Miên, trong cuộc, cũng hôm đó lập những chiến tích vĩ đại như , huống hồ là Hồ Nhất Châu và Tề Trác, những đầu kể.
Tề Trác lúc Thời Miên, lúc con Lợn Lưng Gai, chớp mắt: "Cô cũng dùng chiêu bí mật để đánh nó đấy ?"
Mặt Thời Miên vẫn biểu cảm: "Nếu còn nhắc đến cái gọi là 'chiêu bí mật' đó của , sẽ ngại dùng nó đánh thật ."
Tề Trác vô thức che mặt, dám thêm lời nào.
“Ôi, suýt quên mất!” Hồ Nhất Châu đột nhiên nhảy dựng lên, hỏi Tề Trác: “Lúc nãy video ?”
"Quay ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-94.html.]
Khi nhắc đến điều , nụ mặt Tề Trác thể giấu nổi.
Hồ Nhất Châu hét toáng lên tại chỗ: “Xóa ! Nhanh lên, xóa !”
"Quá muộn." Tề Trác thản nhiên buông tay: "Mình chia sẻ video cho hiệu trưởng của các ."
Hồ Nhất Châu liền chuyển ánh mắt sang, đầy mong đợi Thời Miên: "Hiệu trưởng —"
Thời Miên suýt chút nữa giọng điệu của Hồ Nhất Châu cho buồn nôn: "Nói chuyện đàng hoàng."
"Dạ, hiệu trưởng." Hồ Nhất Châu vội vàng điều chỉnh vẻ mặt : "Hiệu trưởng, đoạn video thể xóa ạ?"
"Muộn ." Thời Miên bắt chước Tề Trác, vẻ mặt vô tội buông tay, : " gửi nhóm chung của học viện ."
"Mẹ kiếp, gửi !"
Hồ Nhất Châu lẩm bẩm kiểm tra video của quang não. Màn hình liên tục lóe sáng, nhanh chóng mở thì thấy hàng loạt tin nhắn kèm biểu tượng 'hahaha'.
Trong đó Vũ Tráng Tráng to nhất, còn cắt ảnh từ video để chế thành các biểu cảm. Hồ Nhất Châu lướt thấy hơn mười tin:
Hồ Nhất Châu "khiêu vũ" cùng heo.jpg
Hồ Nhất Châu hổ che mông.jpg
Hồ Nhất Châu heo rượt.jpg...
Hồ Nhất Châu che mặt, cắn răng : "Hiệu trưởng, em mãnh liệt yêu cầu cho bạn học Vũ Tráng Tráng cùng huấn luyện với chúng em!"
Dù Vũ Tráng Tráng sắp heo rượt thì đó cũng là chuyện về .
Huống hồ, miệng lưỡi của Vũ Tráng Tráng cũng sắc sảo bằng Hồ Nhất Châu, đây châm chọc thì Hồ Nhất Châu còn video để khoe khoang nữa là.
Cùng ngày, khi Hồ Nhất Châu rời khỏi Đấu Trường Ngâm, hiện rõ vẻ sống còn gì để luyến tiếc nữa.
Thật ngờ, rời khỏi sân huấn luyện, mấy họ gặp ngay quản lý của Đấu Trường Ngâm.
"Hiệu trưởng Thời." Người đàn ông vạm vỡ với vết sẹo cổ dừng bước, giống như là tình cờ ngang qua.
Thời Miên ngước mắt về phía : "Có chuyện gì ?"
Quyển 1