Tây Nhung Quốc đầu hàng 1
Mười vạn kỵ binh Tây Nhung lập tức bỏ mạng, đánh Tây Nhung trở tay kịp.
Sau khi mất một phần ba binh lực, kỵ binh Tây Nhung vốn dũng mãnh thiện chiến giống như vẻ chịu nổi một đả kích.
Nước Đại Vũ binh thừa thắng xông lên, hai vạn tinh binh mỗi cầm trong tay hỏa thương xông lên tuyến đầu, chỉ ba ngày ngắn ngủi, công chiếm một tòa thành nhỏ phía đông Tây Nhung.
Hơn hai mươi năm , tòa thành trì thuộc về nước Đại Vũ, khi Tây Nhung chiếm lĩnh, dân chúng vô tội của nước Đại Vũ trong thành đều giết, hiện giờ trong thành đều là Tây Nhung.
Nước Đại Vũ cũng lạm sát vô tội, khi khống chế tất cả Tây Nhung, tiếp tục đẩy mạnh về phía Tây.
Ba mươi lăm vạn đại quân, trong đó hai vạn binh tinh nhuệ cầm hỏa thương trong tay, bảy tám vạn lão binh sĩ khí thế càng ngày càng mạnh, tân binh cũng dần dần thành tựu.
Cứ như một đường đánh tới ngoài cửa thành Tây Nhung Quốc hai mươi dặm.
Tây Nhung chỉ có ba mươi vạn đại quân, hiện chỉ còn đến mười lăm vạn, bộ ép đến cổng thành.
Lòng dân chúng trong thành hoảng sợ, mà văn võ bá quan cung điện càng cảm thấy bất an, tất cả đại thần đều tụ tập trong điện cùng thương lượng đại sự.
Hơn nửa tháng , Tây Nhung Quốc xảy hỏa hoạn lớn, cung điện còn kịp tu sửa, mấy mái hiên chủ điện đều cháy đen...
Trải qua hơn nửa tháng trị liệu và tĩnh dưỡng, Vương Tây Nhung cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng, chỉ là, hắn đã mất hết phần từ eo trở xuống, chỉ còn nửa thể duy trì sinh mệnh, được cung nhân nâng lên đặt ở long ỷ tham gia hội triều...
Vương Tây Nhung long ỷ, thể cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn kiên trì chủ trì triều chính.
“Nước Đại Vũ b.o.m vũ khí, giống như thần trợ, Tây Nhung chúng đối thủ!”
"Tây Nhung c.h.ế.t trận hơn mười vạn , thể tái chiến tiếp, nếu bộ Tây Nhung đều rơi tay nước Đại Vũ!”
“Thừa dịp Tây Nhung còn thừa một bộ phận binh lực, lúc đầu hàng là lựa chọn nhất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1713.html.]
“Vương, xin hạ chiếu thư đầu hàng!”
Một bộ phận đại thần chủ trương cầu hòa, cùng quỳ xuống đất thỉnh cầu.
“Không khả năng!”
Vương Tây Nhung cầm một nghiên mực trong tay đập xuống, trúng thẳng đầu một đại thần, nhất thời m.á.u chảy đầm ̀a.
Tính tình vốn nóng nảy, khi bên gối ám toán thương thành như , sự thô bạo trong xương cốt càng thể áp chế.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kẻ đầu sỏ hại đến bước này chết, nhưng Tuệ phu nhân gián tiếp hại thành như chạy trốn, nhất định bắt tiện nhân tới, cắt thịt tiện nhân từng miếng từng miếng, thành rượu và thức ăn, nếu khó giải mối hận trong lòng!
Quốc kế dân sinh cái gì, lúa sản lượng cao cái gì, những thứ , để ở trong lòng!
Hắn báo thù!
“Tất cả các ngươi nói rõ!” Vương Tây Nhung căm hận , “Để cho tất cả những bách tính mười hai tuổi trở lên, sáu mươi tuổi trở xuống cưỡng chế tòng quân, nhất định báo thù cho hơn mười vạn Tây Nhung tướng sĩ c.h.ế.t trận, nhất định báo thù!”
“Ngay cả kỵ binh tinh nhuệ cũng thể ngăn cản thế công của nước Đại Vũ, dân chúng bình thường lên chiến trường càng chịu nổi một kích, kính xin Vương hãy suy sét lại!”
“Mệnh lệnh của Cô mà ngươi cũng dám bác bỏ!” Vương Tây Nhung ném vật nặng xuống, “Còn dám nhảm, ngươi cần Đại tướng nữa!”
Đại tướng rạp mặt đất, né tránh vật nặng ném tới.
Lúc ngẩng đầu lên, sự cung kính trong ánh mắt Đại tướng mất , đó là tàn nhẫn tuyệt vọng, từ mặt đất lên, xoay , về phía tất cả đại thần ở đây: “Nếu Vương coi mạng của bách tính gì, như , chúng cũng cần phụng Vương nữa.”
Vương Tây Nhung cả giận: “Thế nào, ngươi là tạo phản ?”
“Đương nhiên .”
Một giọng nói trẻ tuổi từ cửa đại điện truyền đến, là nhi tử thứ hai của Lệ phu nhân, xếp thứ ba trong tất cả hoàng tử, đó bởi vì truyền rằng nhiễm bệnh hoa liễu, trong thời gian một mực dưỡng bệnh ở ngoài cung, đột nhiên xuất hiện ở chỗ khiến nhiều rất kinh ngạc.