Trình Loan Loan đem năm con ngỗng con nuôi riêng ở một cái chuồng khác, tới : “Chiêu Nhi, tay của cháu thích hợp cái , bằng ngày mai mua mấy cái bàn tính trở về.”
Trình Chiêu mím môi : “Bàn tính rẻ nhất đều ba bốn trăm văn một cái.”
Giá cả đúng thật là đắt.
Triệu Tứ Đản hì hì : “Biểu ca, và ba ca ca phiên dùng bàn tính của là , chúng nhất định sẽ học .”
Trình Loan Loan chống cằm, chậm rãi : “Tứ Đản, gia gia con thùng gỗ, hẳn làcũng sẽ bàn tính.”
Thùng gỗ là nghề mộc, bàn tính cũng là nghề mộc mà, theo đạo lý hẳn là giống .
Ánh mắt Triệu Tứ Đản sáng lên: “Vậy con đây tìm gia gia.”
Trình Chiêu rửa sạch tay: “Ta mang bàn tính chung.”
“Từ từ .” Trình Loan Loan gọi hai bọn họ : “Lần gia gia con thùng gỗ, cũng trả tiền công, tiền đưa cho gia gia con cũng sẽ nhận. Lần mở miệng nhờ gia gia hỗ trợ bàn tính, cần trả tiền, Chiêu Nhi, cháu xem một cái bàn tính bao nhiêu tiền là thỏa đáng?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Chiêu nhớ giá hàng của Đức Hòa Đường, bàn tính rẻ nhất cũng ba trăm năm mươi văn, đắt nhất mười mấy lượng bạc cũng , cụ thể dựa chất lượng và tay nghề.
Hắn mở miệng : “Phải mới , điều cho dù tệ nhất thì ít nhất cũng năm mươi văn một cái.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Được, .”
Triệu Tứ Đản mang theo Trình Chiêu vội vã đến nhà cũ Triệu gia.
“A gia, a nãi, tam thẩm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-204.html.]
Triệu Tứ Đản lượt gọi .
Trình Chiêu khiêm tốn, lễ phép chào hỏi theo: “Triệu a gia, Triệu a nãi, tam thẩm.”
Cả từ dáng vẻ đến khí chất đều khác ở bộ Thôn Đại Hà, bước trong sân, những khác liền chút tự nhiên.
Ngay cả Tôn thị luôn thích khơi chuyện cũng dám chằm chằm Trình Chiêu lâu, luôn cảm thấy là khinh nhờn sách, nàng nhà bưng một cái ghế , cảm thấy cái ghế giống như quá cũ, đổi một cái ghế sạch sẽ một chút đem , lau lau mới đặt ở trong viện bảo Trình Chiêu xuống.
Trình Chiêu liên tục xua tay: “Lần tới là một việc thỉnh cầu Triệu a gia hỗ trợ.”
Triệu lão đầu tử đang ở mái hiên phì phèo điếu thuốc lào, lúc Trình Chiêu kêu ông, ông chút để ý gật gật đầu, nhưng thật ông vẫn luôn âm thầm đánh giá Trình Chiêu... Trước chỉ qua vị đại tôn tử của Trình gia, mấy ngày hôm Trình Chiêu tới, ông vẫn luôn xem nhưng lý do gì để đến nhà đại nhi tức một chuyến.
Lúc đây tận mắt gặp , cũng chính là giờ phút , lão nhân gia ông rốt cuộc hiểu tức phụ lão đại vì cưng đại chất tử .
Vẻ ngoài mắt thì thôi , còn chữ, thoạt hiểu chuyện ngoan ngoãn, đối với nhà nông bọn họ cũng khiêm tốn hữu lễ, một đứa nhỏ như con cháu Triệu gia bọn họ... Nếu là Triệu gia bọn họ thể bồi dưỡng một sách, về khi ông nhắm mắt gặp liệt tổ liệt tông cũng chút mặt mũi.
Vào lúc Triệu lão đầu tử vô cùng đau đớn, Trình Chiêu đột nhiên việc xin ông hỗ trợ.
Lão nhân gia lập tức dậy: “Trình gia tiểu tử, chuyện gì ngươi mau mau , chỉ cần là thể , tuyệt đối ậm ừ.”
Trình Chiêu lấy bàn tính : “Không Triệu gia gia bàn tính ?”
Triệu lão đầu tử nam bắc nhiều năm như , đương nhiên là nhận thức bàn tính, sách cơ bản đều , một chưởng quầy tiểu nhị của cửa hàng đều học cái , ông năn nỉ một chưởng quầy dạy ông, chưởng quầy xem thường ông là nông dân, chính là dạy những thứ tinh túy, suốt ngày dạy qua loa cho , ông học nửa tháng mà cái gì cũng học , cuối cùng cơn giận dữ đoạn giao với chưởng quầy .
Triệu lão đầu tử đến cầm lấy bàn tính, hạt châu mượt mà d.a.o động, động đến trong lòng ông.
Ông gật đầu: “Không nhưng cũng sẽ thử xem.”
Ông về phía Triệu Hữu Tài mới : “Lão tam, lên núi chặt cây, cây nhãn thơm hoặc gỗ bách đều .”