Vừa mới xem xong sổ sách của phường xà phòng, Vương thẩm và Chu lão bà cũng cùng lúc đến.
Trên tay hai đều cầm sổ sách, đương nhiên hai chữ, đều là bảo mấy đứa nhỏ cho.
Sổ sách của Vương gia là về món kho, mỗi ngày thu bao nhiêu, chi phí bao nhiêu, lợi nhuận ròng là bao nhiêu đều liệt kê rõ ràng rành mạch, nhưng Nê Thu học qua phương pháp ghi chép sổ sách nên cứ từng dòng từng dòng một, thoạt sẽ tốn sức để tìm liệu ở trong đống chữ nghĩa . Nhìn qua sổ sách của Chu Hổ Tử cũng tốn sức như .
Trình Loan Loan mở miệng : “Tiểu Chùy, con bớt chút thời gian dạy Nê Thu và Hổ Tử cách ghi chép sổ sách, mỗi ngày cứ điền liệu là , đỡ tốn sức mà rõ ràng hơn.”
Ngô Tiểu Chùy cung kính đồng ý.
Thời gian nửa tháng , lợi nhuận của món kho là một trăm lượng bạc, nàng thể lấy ba mươi lượng. Bên thị trường trứng muối mới mở bán, buôn bán nửa tháng lời hai mươi lượng bạc, nàng thể lấy bốn lượng bạc.
“Nương Đại Sơn, cũng nên gì mới .” Trong mắt của Chu lão bà tràn đầy sự ơn: “Nếu là bao giờ dám nghĩ đến chuyện kiếm nhiều tiền như trong một tháng. Lão bà cảm thấy thỏa mãn , thật sự thỏa mãn .”
Trình Loan Loan : “Là do Hổ Tử lòng cầu tiến, nếu lòng cầu tiến thì cũng cơ hội .”
Do Hổ Tử tự mua xe bò, dự định buôn bán trứng cũ nên nàng mới nhớ đến chuyện trứng . Tóm , đây là tiền Hổ Tử tự kiếm .
“Ta một ít trứng vịt muối, nương Đại Sơn nếm thử xem.” Chu lão bà nhắc đến chiếc giỏ đang xách trong tay: “Ta chọn mấy quả trứng to để muối đấy, lòng đỏ trứng béo ngậy, ăn ngon đến chỗ lấy tiếp.”
Trình Loan Loan lướt qua, khá thật, trong cái giỏ gần một trăm quả trứng vịt muối, Chu lão bà thật đúng là hào phóng.
nàng từ chối vì nếu nàng từ chối thì Chu bà bà sẽ cho rằng nàng thích ăn trứng vịt muối, ngày mai sẽ đưa đồ ăn khác tới đây.
“Được, con xin nhận, cám ơn Chu bà bà.” Trình Loan Loan nhận lấy chiếc giỏ: “Chu bà bà, nương Nê Thu, là nán ăn một bữa cơm hẵng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-762.html.]
Vương thẩm xua tay: “Không , trong nhà còn một đống việc, đây.”
Chu lão bà đương nhiên cũng sẽ ở , nhanh chóng rời .
Trình Loan Loan bảo Tứ Đản rửa sạch mấy cái trứng vịt muối để nồi hấp chín, buổi tối thể nếm thử món ngon .
Lúc mặt trời ngả về tây, rốt cuộc cũng nấu xong bữa tối. Một bàn đầy đồ ăn, cá kho tộ thơm ngon, vịt bát bảo, thịt kho ngũ vị hương, gà xé thập cẩm, canh chả cá bí đao, thịt kho măng mùa xuân, bắp cải trắng cuốn thịt, rau dương xỉ non xào, trứng vịt muối…còn một bầu rượu nữa.
Ngu phu tử, Hạ Tiêu và cả Khổng tú nương đều gọi đến cùng ăn cơm, khí trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
ba tỷ Ngụy gia nhất quyết chịu bàn, Trình Phóng cũng bằng lòng cùng ăn cơm với Triệu gia vì thế bốn bọn họ xếp một cái bàn nhỏ ở trong phòng bếp ăn. Tuy rằng tách ăn nhưng đồ ăn đều giống .
Ngụy Hồng Anh nhỏ giọng với đôi mắt đỏ hoe: “Đây là bữa ăn ngon nhất mà ăn từ nhỏ tới bây giờ.”
Ngụy Hồng Diễm cắn hạt cơm gật đầu: “Chúng thật sự quá may mắn.”
“Cho nên chúng chăm chỉ việc cho thẩm.” Ngụy Tiểu Hải ăn từng miếng từng miếng lớn: “Đệ ăn cho nhanh để còn bổ củi ở ngoài sân nữa. Đệ bổ, đợi lát nữa còn nghiên cứu một lúc.”
Ánh mắt ba trở nên vô cùng kiên định.
“Ngon quá mất.” Triệu Tứ Đản ở bên ngoài nhịn kinh ngạc hét to một tiếng: “Lâu con ăn đồ ăn đại tẩu nấu, hôm nay con ăn bốn chén cơm.”
Triệu lão thái thái tức giận : “Hôm qua nhị thẩm cháu nấu món thịt kho măng mùa xuân cháu cũng những lời .”
Trong thời gian , tất cả bọn họ đều mua cơm ở nhà của lão Triệu, cầm bát, mang theo tiền, tự lấy cơm và đồ ăn là .
Mấy đứa nhỏ nhà Trình Loan Loan bên , một nhà của Ngu phu tử, còn Hạ Tiêu, Khổng tú nương cũng đều ăn cơm ở nhà ăn của lão Triệu gia. Dần dần, nhiều hấp dẫn đến đây ăn cơm, thể ăn mấy loại thức ăn khác , giá cũng đắt, vài ngày ăn một bữa vẫn . Bởi nửa tháng gần đây, việc buôn bán của lão Triệu gia tồi.