Cũng thể che chở nàng 1
Sắc trời dần sáng.
Không khí mang theo cảm giác se lạnh của mùa xuân, tiếng chim hót rõ ràng, ríu rít đánh thức buổi sáng sớm.
Thẩm gia sắp xếp đưa ba chiếc xe ngựa tới đây, nhà Trình Loan Loan một chiếc, nhà Ngu phu tử một chiếc, còn Triệu lão thái thái Triệu lão đầu tử cùng với Triệu lý chính và bạn già lý chính nữa.
Bởi vì sẽ dự tiệc rượu nên Đại Hà Yến liền đóng cửa một ngày, một đại gia đình, bao gồm cả Triệu Nguyệt Châu, cùng lên xe ngựa, tới huyện nha huyện Bình An.
Tiểu nha đầu bốn năm tháng, mở to đôi mắt to tròn xung quanh, rèm xe nhấc lên, tiểu nha đầu liền hận thể bay ngoài, tay chân ngừng vung vẩy loạn xạ.
“Tiểu Châu Châu, con yên tĩnh một chút .” Ngô Tuệ Nương cực kỳ bất đắc dĩ: “A nãi con trong khó chịu, con yên tĩnh một chút, để cho a nãi nghỉ ngơi.”
Trình Loan Loan xua tay: “Ngồi quen , .”
Gần đây xe ngựa tương đối nhiều, qua về, dần dần cũng quen với loại xóc nảy , khả năng chịu đựng của thể cũng tăng lên.
Nửa canh giờ , xe ngựa đến cửa thành huyện Bình An. Mỗi buổi sáng, thời điểm họp chợ trong thành là thời gian đông nhất. Xe ngựa từ từ chạy , chậm rãi về phía cửa huyện nha. Trên đường thấy ít xe ngựa cũng đang về hướng , xem tiệc rượu Thẩm gia mời ít nhân vật mặt mũi.
Sau khi xe ngựa dừng , một nhà Trình Loan Loan xuống xe, mới xuống, liền đụng Tiền lão gia tử cùng Tiền Huy.
Tiền lão gia tử vẻ mặt tươi đây chào hỏi: “Bái kiến Tuệ Nhũ nhân!”
Trình Loan Loan : “Tiền lão, cùng .”
Hai trưởng bối , theo là một đám hài tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-783.html.]
Tiền Huy đến bên cạnh Thẩm Chính, hừ một tiếng : “Ta sống nhiều năm như , đầu tiên thấy thi đậu tú tài mà trận thế lớn như , quá phô trương. Nếu ngươi trở thành cử nhân, chuẩn mời bộ Hồ Châu tới uống rượu ?”
“Ha ha ha mượn lời cát ngôn của ngươi, hy vọng thật sự thể thi đỗ cử nhân!” Thẩm Chính hì hì : “Hôm nay chỉ là chúc mừng đậu tú tài, còn nhận một nghĩa mẫu nữa.”
Nói xong, về phía bóng lưng Trình Loan Loan.
Tiền Huy sửng sốt: “Ngươi nhận Tuệ Nhũ nhân nghĩa mẫu ? Tuệ Nhũ nhân bốn nhi tử ruột thịt , còn nhận thêm một nghĩa tử gì nữa?”
“Cái chứng tỏ ưu tú, gặp thích.” Thẩm Chính mở quạt giấy , đắc ý : “Ngươi vẫn là tu luyện tới nơi tới chốn , nếu nhất định Tuệ Nhũ nhân sẽ nhận ngươi nghĩa tử…Ơ kìa, Trình tới , lải nhải với ngươi nữa.”
Hắn sải bước về phía Trình Chiêu.
Trình Chiêu hôm nay mặc một trường sam màu xanh lam, lộ dáng cao lớn mà nho nhã, nếu cũng học đòi văn vẻ cầm một cái quạt giấy, sợ là sẽ hấp dẫn sự chú ý của vô .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trình , kìa.” Thẩm Chính hạ giọng : “Bên là phu nhân Phó huyện lệnh dẫn theo Phó tiểu thư đến. Ta hỏi thăm , vị Phó tiểu thư năm nay mười lăm tuổi, còn định hôn sự, dáng dấp cũng coi như là khuynh quốc khuynh thành. Đợi lát nữa sẽ tìm một cơ hội để cho ngươi cùng Phó tiểu thư xa xa gặp mặt một ...”
“Hồ nháo!” Trình Chiêu đoạt lấy quạt trong tay , gõ lên đầu một cái: “Nếu ngươi thích, tự gặp, .”
Trước cửa huyện nha là Viên sư gia đó, còn hai gã sai vặt, Viên sư gia chắp tay cung nghênh đón khách, gã sai vặt phụ trách đăng ký hạ lễ.
Lúc còn sớm, nhưng đến chúc mừng tới gần như đông đủ . Mấy huyện lệnh huyện phụ cận đều mời tới, nếu huyện lệnh nếu thời gian, cũng sẽ để cho phu nhân huyện lệnh đến chúc mừng. Còn nhiều phú thương thương nhân cũng đều đến. Tuy rằng nam nữ chia ghế mà , nhưng hiện tại còn khai tiệc, cho nên nam nữ đều tập trung hết ở trong yến sảnh, tụm năm tụm ba chuyện với .
“Tuệ Nhũ nhân đến!”
Gã sai vặt ở cửa đột nhiên truyền xướng, tiếng lao xao trong phòng tiệc trong nháy mắt liền an tĩnh .
Ánh mắt đều về phía cửa.
Tiền lão gia tử cố ý tụt phía hai bước, ở phía , chính là Trình Loan Loan.
Hôm nay nàng cố ý ăn mặc một phen, mặc một váy sa la màu tím sậm, mép váy thêu kim tuyến, tóc búi lên cao, cắm một cây trâm kim châu bích ngọc, tai còn đeo bông tai bích ngọc, cổ tay đeo hai cái vòng tay màu xanh biếc. Mấy thứ , đều là đồ mà triều đình ban thưởng xuống, ngoài dự tiệc, thế nào cũng thể đánh mất thể diện Tuệ Nhũ nhân.