Tâm tư của Thẩm Chính 1
Ngọn gió mát thổi phất phơ váy áo tung bay.
Nhan sắc thiếu nữ xiêm y xanh còn kiều diễm hơn cả hoa sen trong hồ.
“Thiếu gia đang gì ?” A Phúc đặt quả điểm tâm lên bàn, theo ánh mắt của thiếu gia, “Đây là Lâm tiểu thư ?”
Thẩm Chính đặt chén xuống: “Sao ngươi ?”
“Lần thiếu gia nhận yến, Lâm tiểu thư cũng đến Thẩm phủ khách.” A Phúc đáp lời, “Hôm đó thiếu gia uống say , khắp nơi tìm thiếu gia mà tìm thấy. Cuối cùng là nha của Lâm tiểu thư tìm , mới gặp thiếu gia đang say bất tỉnh nhân sự ở cây hải đường trong hậu viện. Nếu nhờ Lâm tiểu thư, hôm đó thiếu gia nhất định sẽ cảm lạnh sinh bệnh, còn tử tế cảm tạ Lâm tiểu thư .”
Thẩm Chính nhíu mày: “Vậy ?”
Hắn nhớ , trong đầu đột nhiên thoáng qua một vài hình ảnh rời rạc.
Dường như… cây hải đường, đúng là từng thấy một thiếu nữ mặc xiêm y xanh. Ngày đó, uống say, tảng đá ngủ , mơ một giấc mơ, mộng thấy nương, dường như còn nắm chặt lấy tay mẫu … Đã nhiều năm như , đây là đầu tiên cảm nhận sự tồn tại của mẫu một cách rõ rệt…
Nghĩ đến đây, Thẩm Chính toát mồ hôi lạnh.
Hắn mà nhận Lâm tiểu thư thành mẫu trong tưởng tượng, thậm chí còn cưỡng ép nắm lấy tay nàng.
A Phúc sắc mặt của : “Thiếu gia, biểu cảm của ngài là?”
Thẩm Chính chậm rãi mở miệng: “Ta tìm Lâm tiểu thư lời xin .”
“A? Không là nên lời cảm tạ ?” A Phúc gãi đầu một cái, “Cần chuẩn chút tạ lễ ?”
Khi tra hỏi, Thẩm Chính bước chân đến bên hồ.
Lúc , đang thưởng sen, các nam nhân tụ một chỗ ngâm thơ câu đối, các phụ nhân về việc nhà, một tiểu thư khuê các thì tụ tập chuyện đùa.
Lâm tiểu thư và nha một dựa lan can trông về phía xa, đột nhiên một đám vịt bơi tới khiến thần sắc chủ tớ hai đều rạng rỡ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-921.html.]
Lúc , phía họ đột nhiên vang lên một thanh âm.
“Lâm tiểu thư.”
Thẩm Chính bước tới, lên tiếng chào hỏi.
Lâm tiểu thư đầu , thấy quen thì đáp : “Thẩm thiếu gia.”
Vẻ mặt Thẩm Chính lúng túng: “Ta tới, là một tiếng xin với Lâm tiểu thư, uống say nên một chuyện đường đột, vẫn mong Lâm tiểu thư để bụng.”
Nhắc đến chuyện , mặt Lâm tiểu thư chút ngại ngùng, nàng mới mười sáu tuổi nắm tay gọi nương, cảm giác thật thể hình dung .
Sau đó, nàng về sai ngóng một chút, mới Thẩm phu nhân khi sinh con xong lâu liền bệnh qua đời, e là Thẩm thiếu gia đến mẫu của trông như thế nào cũng , cũng là một đáng thương.
Mơ thấy mẫu , cảm xúc kích động nhận nhầm cũng bình thường.
Nàng cố gắng giả bộ để tâm: “Chuyện qua nhiều ngày, quên .”
Thẩm Chính liền : “Như cũng , như cũng .”
Cách đó xa, ánh mắt sắc bén của Lâm phu nhân thấy một nam tử đang chuyện với khuê nữ của , nhất thời kinh ngạc lên, vội vàng về phía .
Nơi đây là nơi tụ tập, nam nam nữ nữ đều , nếu là đây, nàng tuyệt đối sẽ cảnh giác như , nhưng từ khi xảy chuyện rơi xuống nước, bất cứ nam tử nào tiếp cận khuê nữ nàng , nàng đều như gặp kẻ địch, chỉ sợ khuê nữ tính kế.
“Thì là Thẩm thiếu gia.”
Lâm phu nhân tới, trực tiếp chắn khuê nữ của .
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi rõ là ai, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử Thẩm gia mặc dù cà lơ phất phơ, nhưng cũng thuần lương, thể nào những chuyện âm hiểm .
Nàng hàn huyên : “Thẩm thiếu gia bây giờ đang học quan tại Hồ Châu, kỳ thi Hương mùa thu nắm chắc ?”
Thẩm Chính vốn , ý định tham gia thi Hương, nhưng tại , đối diện với ánh mắt của Lâm phu nhân, đủ dũng khí.
Hắn cố tình đánh trống lảng: “Trình ắt hẳn là nắm chắc, phu tử nhất định sẽ trong ba hạng đầu bảng.”