“Không cần.” Nghe Lục Dữ xong, Thịnh Ngọc Châu lập tức hiểu đại khái, “Hơi mệt” Lục Dữ lý giải theo nghĩa nào, cô vội vàng xua tay.
“À, cái tủ sắt cho , sáng nay thiếu chút nữa Lê Thừa Du cướp mất, nghĩ thôi cảm thấy mệt …” Nói tới đây, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu nhớ tới một vấn đề, , bây giờ cô ở khu tập thể, chẳng Lê Thừa Du càng thoải mái ?
“Không , về nhà!” Thịnh Ngọc Châu sợ Lê Thừa Du loạn, lỡ như nổi điên ôm cả cái tủ của cô thì ?
Nó là bộ gia sản của cô đó! Không thể để tên khốn nạn Lê Thừa Du lợi!
Nghĩ đến đây, sốt ruột, Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ một tiếng về, nhưng bước chân ngập ngừng vì cô nghĩ tới một vấn đề khác.
Không thể thế , cô thể ngày nào cũng ở khu tập thể với Lê Thừa Du đúng ?
Cho dù cô ở khu tập thể, với sức mạnh của một đàn ông như Lê Thừa Du, cô cũng thể đánh thắng , chẳng đồ vẫn cướp ?
là đáng giận! Nếu một căn phòng riêng thì …
Thấy Thịnh Ngọc Châu vội vàng về khu tập thể, nhưng đột nhiên dừng bước, chần chừ , Lục Dữ nhướng mày, đợi cô chủ động chuyện.
Cô phòng, nhưng Lục Dữ , nhà Lục Dữ đủ lớn, còn ít vô cùng trống trải, tuyệt đối thể chứa tất cả đồ đạc của cô… mà vẫn còn một vấn đề khác đặc biệt quan trọng là: Nếu cô gửi đồ của ở chỗ Lục Dữ, sẽ trả cho cô chứ?
Vừa nảy sinh ý nghĩ , Thịnh Ngọc Châu mau chóng gạch bỏ nó. Tiên sinh Ốc Đồng đối xử với cô , cô thể nghĩ Ốc Đồng như thế?
Không chỉ bao cô ăn, còn kiếm thịt cho cô… Nghĩ tới đây, Thịnh Ngọc Châu phát hiện , hình như Ốc Đồng đối xử với cô quá mức thì ? Cô từng nhà nào trong thôn thể ăn thịt mỗi ngày.
Nghĩ đến gia sản của , tuy rằng cha ở thủ đô thường xuyên gửi tiền tới, nhưng Thịnh Ngọc Châu tiêu pha hoang phí, kẹo với thịt khô … Chỉ còn dư sữa mạch nha, ngoài còn chút tiền và phiếu, nếu Lục Dữ tham mấy thứ đó… Thịnh ngọc Châu cảm thấy, nếu như bao ăn bao ở, đồ đó coi như tiền ăn tiền ở cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-154-muon-den-nha-anh-o.html.]
Còn hơn ở khu tập thể thanh niên trí thức, suốt ngày chọc giận. Tuy rằng Lý Yến tồi, nhưng Thịnh Ngọc Châu quên Lý Yến đối xử với nguyên chủ thế nào, hơn nữa quan hệ giữa cô với thanh niên trí thức khác khá , bản rời cũng ảnh hưởng gì.
Đủ loại suy nghĩ lưu chuyển trong lòng, tròng mắt đen lúng liếng chằm chằm đàn ông mặt, nhưng cô , thứ Lục Dữ bao giờ là đồ của cô, mà là con cô.
“Lục Dữ, thể đến ở chỗ ?” Đột nhiên Thịnh Ngọc Châu mở miệng, giọng trong trẻo ngọt ngào, nhưng lời như sét đánh giữa trời quang, khiến chấn động chút kinh ngạc.
Khi đầu óc Lục Dữ tia sét giữa trời quang đánh trúng, còn cho rằng ảo giác, tròng mắt trợn trừng, khiếp sợ cô: “Em… Nói gì cơ?’
Lục Dữ nghi ngờ tai xuất hiện vấn đề, nếu Thịnh Ngọc Châu ở chỗ nhỉ?”
“Lục Dữ, sợ ở khu tập thể thanh niên trí thức, bọn họ đều bắt nạt …” So với đám ở khu tập thể, Thịnh Ngọc Châu tin tưởng Ốc Đồng bề ngoài lạnh lùng xa cách, trong lòng lương thiện ấm áp hơn.
Nếu , cô xuyên tới thời đại lâu sống nổi , hơn nữa Lục Dữ còn giúp cô nhiều, luôn kiên nhẫn cô kể khổ, trở thành điểm tựa tinh thần cho cô.
Cố Diệp Phi
Lục Dữ thấy lời , hiểu lời cho là ảo giác thật thế, mà là sự thật.
“Không .” Trong khoảnh khắc lời là sự thật, trong lòng Lục Dữ xuất hiện cảm xúc mừng như điên, gần như chiếm trọn đầu óc , khiến lý trí của biến mất .
mà nhanh Lục Dữ phản ứng . Khó mà , nếu để Thịnh Ngọc Châu đến nhà ở, chuyện sẽ còn đơn giản như ăn một bữa cơm, trừ khi chấp nhận gả cho …
Nghĩ đến đây đột nhiên đầu óc trống rỗng, gả… Gả cho … ? Ý tưởng chỉ dám giấu trong lòng , căn bản nghĩ cũng dám nghĩ, càng đừng mở miệng.
Khi thốt lên hai chữ “Không ”, trái tim Lục Dữ đau đớn nghẹn , nhưng mà, vì Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ cố tỏ vô cùng thản nhiên.
Anh ngẩng đầu, về phía cô gái hai mắt sáng lập lòe, dung nhan diễm lệ ý doanh doanh, đang chờ mong trả lời.
Vừa thấy , vốn dĩ ánh mắt Thịnh Ngọc Châu đang tràn ngập chờ mong, lập tức ỉu xỉu: “Vì ?”