Trần Kim Phượng đành xin giúp đỡ, giọng nghẹn ngào mang theo sợ hãi. Nếu Lê Thừa Du thật sự một trở , cô và đứa trẻ trong bụng bây giờ?
Xa , chỉ ngay nhà bên cạnh thôi, chắc chắn con cô cũng trở thành con hoang như …
Từ xưa đến nay, những đứa trẻ cha đều bắt nạt, Trần Kim Phượng từng thấy, chỉ là để ý mà thôi.
“Vậy đừng cho nó thi!” Giọng Trần Kim Phượng chút ác độc, đó bà về phía hai cô con dâu: “Hai đứa canh chừng nó cẩn thận đấy, nếu Lê Thừa Du chạy mất, cũng cho thanh danh nhà chúng .”
Hai cô con dâu chỉ thể gật đầu đồng ý.
Buổi tối, đợi Lê Thừa Du về đến nhà, cửa lớn nhà họ Trần lập tức đóng chặt, cả nhà tập trung chằm chằm Lê Thừa Du, thẩm vấn: “Lê Thừa Du, to gan thật đấy, dám trộm đồ trong nhà.”
“Con trộm cái gì?” Lê Thừa Du giấu xong sổ hộ khẩu và giấy báo dự thi mới về nhà, tâm trạng chút thấp thỏm cũng chút lo lắng bất an, nhưng nhiều hơn cả là mong đợi về tương lai.
Bước phòng khách, thấy nhà Trần sẵn ở đó, Lê Thừa Du thầm an ủi bản , , cùng lắm là đánh một trận mà thôi, sẽ xảy chuyện gì .
“Lê Thừa Du, còn dám chối cãi? Có hôm nay phòng của ? mất mười đồng để trong ngăn tủ!” Bà Trần mở miệng mắng , ý đồ khiến Lê Thừa Du trả giá đắt.
“Gì cơ? Con lấy.” Lê Thừa Du lập tức kinh ngạc, bà thấy mười đồng là ? Chẳng lẽ chuyện cũng trách ?
“Con từng lấy tiền của .”
“Hả? Vậy chứng minh thừa nhận từng phòng ?” Chỉ dâu cả bắt lỗ hổng trong lời Lê Thừa Du, lập tức cất cao giọng chất vấn.
Nghe thấy câu , Lê Thừa Du cũng hiểu bọn họ ý gì: “Không thế, con từng phòng của , càng lấy mười đồng .”
Chết cũng thừa nhận, tin cứ việc soát !
Thái độ chịu thừa nhận của Lê Thừa Du khiến nhà họ Trần tức giận, bọn họ nuôi ăn cho uống, bắt đồng việc, mà bây giờ còn dùng thái độ kiêu ngạo như chuyện với bọn họ, còn về thành phố?
“Phải ? Lê Thừa Du, hôm nay lên thị trấn đăng ký dự thi ?” Bà Trần sa sầm mặt, giọng bén nhọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-238-tam-duong-hoi-tham.html.]
Lê Thừa Du phủ nhận: “Mẹ, thể? Không con hứa, sẽ ở nhà cả ? Không tin, cứ lục soát.”
Lê Thừa Du vô cùng hào phóng bảo bọn họ lục soát, thấy thái độ , nhà họ Trần lập tức hiểu , Lê Thừa Du giấu đồ .
Cố Diệp Phi
“Thôi, về thì ăn cơm , đều đang đợi cơm đấy.” Ông Trần x mặt, giọng mang vẻ bất đắc dĩ, bảo đừng náo loạn nữa.
Khi thấy câu , trong lòng Lê Thừa Du thầm khi bỉ, nếu thật sự ầm ĩ, ngăn cản ngay từ đầu .
“Cha, cha đúng. Hôm nay con lên núi đào măng, còn đào hai ngọn đấy!” Lê Thừa Du còn cố ý mua hai ngọn măng mang về.
Dưới ánh mắt của ông Trần, khác đều nén giận, lộ nụ miễn cưỡng: “Ai ôi, Thừa Du vất vả , ngọn măng tươi quá nhỉ.”
“Vợ thằng hai cầm ngọn măng bếp, đêm nay xào lên ăn.” Trong lòng bà Trần cũng thoải mái, nhưng chồng bà như , bà tranh cãi với chồng .
Thấy nhà họ Trần lừa gạt, Lê Thừa Du cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bởi vì hoảng loạn, cẩn thận để ý sắc mặt bọn họ.
Buổi tối, khi ngủ, bà Trần hỏi chồng : “Ông cái gì ?”
“Hiện tại Lê Thừa Du đang cảnh giác với chúng , chúng chỉ cần đợi đến ngày thi ngăn cho thi, là .” Ông Trần trả lời đơn giản một câu, nếu vợ ông vẫn hiểu, thì quá ngu .
Sau khi xong, bà Trần ngẫm nghĩ một lát, đó hình như cũng hiểu .
Ngày hôm , bà Trần còn cố ý gọi mấy đứa con trai con dâu nhà , bao gồm cả Trần Kim Phượng, dặn dò bọn họ một lượt.
Tối hôm qua, Trần Kim Phượng cãi một trận với Lê Thừa Du, Lê Thừa Du khăng khăng thừa nhận, còn giận dỗi, buổi sáng, dặn dò xong, Trần Kim Phượng mới nén giận.
“Con đó, cẩn thận cái bụng , tức giận gì, giận hỏng ai xót con hả?” Bà Trần dỗ dành con cái , cứ chờ xem, bà sẽ bao giờ cho Lê Thừa Du rời khỏi thôn Minh Hà.
Cưới con gái bà còn chạy ?
Đừng mơ!
Nhà họ Trần chỉ là một phiên bản thu nhỏ trong thôn mà thôi, những nhà khác trong thôn còn quá đáng hơn. Tất cả đều chờ đợi đến khoảnh khắc thi đại học, đợi thư thông báo trúng tuyển.