Được khen “Lợi hại”, hai tai Lục Dữ đỏ bừng, môi mím , quanh nhuộm đẫm thở dễ chọc.
“Lục Dữ.” Giọng giòn vang quyến rũ truyền đến, chiếc quạt cọ nghiêng về phía phẩy một cái, một cơn gió nhẹ từ cây quạt đánh úp cơ thể, hiểu Lục Dữ cảm thấy cả khô nóng.
“Ừ, … về việc đây.” Lục Dữ hành động vui vẻ của Thịnh Ngọc Châu, cũng định ở chỗ lâu, tránh khác thấy , hỏng thanh danh của Thịnh Ngọc Châu.
Thành phần gia đình , thể vì bản lãng phí cuộc đời tươi của cô.
“Hả? Đi nhanh ?” Thịnh Ngọc Châu còn thảo luận với Lục Dữ về cây quạt cọ lớn đó, nhưng mà ngẫm cũng đúng thôi, Lục Dữ kiếm công điểm cao nhất, giống loại cá mặn như cô.
“Được , việc chăm chỉ nhé! Cố lên!” Nắm tay nhỏ trắng nõn đưa , tư thế cố lên, nụ xinh giống như kẹo ngọt, thấm sâu lòng Lục Dữ.
“Ừ.” Sau đó Lục Dữ rời từ phía khác, căn bản để khác trông thấy.
Thịnh Ngọc Châu ở , vui vẻ lắc lư chiếc quạt cọ, như trẻ con nhận món đồ chơi mới. Khuyết điểm duy nhất chính là, tự dùng tay, nếu nó thể tự quạt thì mấy.
Nghĩ tới đây cô lắc đầu, bật , cảm thấy quá tham lam. Thôi, vẫn nên tập trung sự nghiệp hái đậu thì hơn!
……
Giữa trưa.
Nhìn Thịnh Ngọc Châu từ ruộng về, trong tay còn cầm một chiếc quạt cọ lớn, chiếc quạt lau dầu cẩn thận tỏa sáng ánh mặt trời. Trên đường về, thấy tò mò hỏi:
“Thanh niên trí thức Thịnh, cô kiếm chiếc quạt thế?”
Chủ yếu là vì cây quạt quá bóng quá lóa mắt, bình thường tùy tiện , tinh tế xinh như , là thằng nhóc nào cố ý xum xoe lấy lòng thanh niên trí thức Thịnh chứ?
Ôm tâm trạng xem náo nhiệt , ít tươi chào hoi Thịnh Ngọc Châu.
“Cái ? nhờ giúp, mất một miếng thịt khô của đó.” Thái độ của Thịnh Ngọc Châu cũng vô cùng thiện, cô hì hì mở miệng, còn giơ cây quạt của lên cho xem, giá trị một miếng thịt đó!
“Gì cơ? Một miếng thịt khô?” Nghe thấy lời , nhịn kinh hô thành tiếng. Ánh mắt khỏi thêm vài về phía quạt cọ trong tay Thịnh Ngọc Châu.”
“Thật đúng là… Thanh niên trí thức Thịnh, cô cần thêm chiếc nữa ?” Nếu cô cần, thể lập tức cho cô.
“Không cần.” Thịnh Ngọc Châu lắc đầu, cô cần nhiều quạt cọ như gì?
Cho khác dùng ?
Cô là quên vì khác.
Đáng tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-54.html.]
Người thấy đều cảm thấy đáng tiếc, một miếng thịt khô đó, chắc chắn ít, chuyện rơi lên đầu bọn họ nhỉ?
Chuyện cũng nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán trong thôn, dù dám dùng một miếng thịt khô đổi một chiếc quạt lá, từ đến nay thôn bọn họ vẫn từng .
Nếu con dám phá của như … Chắc chắn sẽ đánh gãy chân chó của nó!
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu đúng là…
Tiếc nuối, hối hận nhất kể đến mấy cô gái hôm qua hát quả dại với Thịnh Ngọc Châu, thật sự hối hận !!!
Hôm qua bọn họ còn tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu định nhờ quạt cọ giúp, cảm thấy lãng phí thời gian, cũng cảm thấy hai bên thiết đến mức , kết quả… Người tìm khác.
Nếu chỉ như cũng thôi, nhưng thù lao là một miếng thịt khô đó, nghĩ đến thôi là thấy đau lòng .
Đáng tiếc, Thịnh Ngọc Châu hề những chuyện , cô chỉ hợp lý hóa chiếc quạt cọ của , vì che giấu khiến khác lén lút suy đoán lưng, đó hãm hại cô.
Khi Thịnh Ngọc Châu cầm chiếc quạt bắt mắt của về khu tập thể thanh niên trí thức, đúng là ít qua.
“Đồng chí Thịnh, cô lấy quạt cọ thế?” Bọn họ nhớ rõ, sáng nay khi cửa, đồng chí Thịnh Ngọc Châu mang theo gì cả.
Thịnh Ngọc Châu lý do đối phó với trong thôn với thanh niên trí thức khác, khiến bọn họ nên hâm mộ ai mới .
Giang Quả Nhi cũng thấy, ánh mắt vui lắm. Một chiếc quạt cọ mà thôi, gì ghê gớm mà khoe khoang.
Cô cũng !
Thịnh Ngọc Châu quan tâm khác nghĩ thế nào, cô vui là . Lúc cô đang cao hứng, cả đều thoải mái mát mẻ!
Nhìn Thịnh Ngọc Châu khoe khoang mặt , Giang Quả Nhi thật sự xé nát chiếc quạt cọ .
“Tuyết Trúc, cô thế nào để lên thị trấn ?” Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ, bọn họ từng .
Khi nào thể tiếp nhỉ?
“Lên thị trấn? Đợi đến ngày nghỉ tháng ! Chúng thể nhờ máy kéo trong thôn.” Vương Tuyết Trúc giảng giải, thuận tiện nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu, nếu cô , nhất nên chuẩn sớm, còn nữa, đến lúc đó đừng một chạy lung tung.
“Đến lúc đó cô gửi đồ về cũng tiện…” Quan trọng là việc , đừng để khi đó khác gửi đồ bên cạnh lóc ấm ức, ồn ào nhốn nháo .
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, quyết định sẽ mang theo gia sản của , cô còn đến nơi thu phế liệu xem sách giáo khoa gì đó!
mà, chắc chắn thanh niên trí thức sẽ vì đường vòng, lãng phí thời gian vì , còn cảm thấy vẽ chuyện, nghĩ xem hiện tại là lúc nào, ăn đủ no còn nuôi chí hướng ?
Thấy Thịnh Ngọc Châu ngẩn , Vương Tuyết Trúc cho rằng cô đang nhớ nhà.
Có ai là nhớ?????????????