“Không thể!” Nhân viên bưu điện lạnh lùng .
Lúc những khác đều , cứ bên cạnh Thịnh Ngọc Châu lăn lộn như .
Hồ Văn Tu và Tôn Ngọc Hổ , vì quen Thịnh Ngọc Châu, bọn họ vẫn giới thiệu tên với !
Vừa giúp cô, thế nào cũng nên quen một phen mới đúng, nếu chẳng mất công một chuyến ?
Hồ Văn Tu và Tôn Ngọc Hổ , Lê Thừa Du nghi ngờ hai đó ý đồ với Thịnh Ngọc Châu, tất nhiên cũng dễ dàng rời .
Hơn nữa, vẫn giải thích rõ ràng với Thịnh Ngọc Châu, trộm bưu kiện, mà là nhận giúp cô!!!
Lê Thừa Du , Giang Quả Nhi ở để theo sát hai , sợ bản sơ ý, Lê Thừa Du và Thịnh Ngọc Châu giải thích rõ mâu thuẫn, nữa nối tình xưa, thì cô ?
Đừng quên, kiếp hai bọn họ chính là một đôi đó. Kiếp vất vả lắm mới tách hai , dù thế nào, bây giờ cô mới là chính thất, hai còn ở bên .
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu chen chân , cô chính là tiểu tam!
Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du đều , tất nhiên cũng cũng , Vương Tuyết Trúc, Lâm Đào Đào, và Lý Yến cũng chờ Thịnh Ngọc Châu.
“Vậy gửi thêm lá nữa!” Thịnh Ngọc Châu mượn nhân viên cây bút, thêm vài dòng, bỏ phong bì gửi .
Nhân viên bên cạnh thấy cô lãng phí như , đều vài . Quả nhiên, con gái xinh đều hiền huệ.
Thấy Thịnh Ngọc Châu giải quyết xong, Hồ Văn Tu bước lên một bước, nở nụ nhã nhặn, mở miệng: “Chào cô, chính thức tự giới thiệu một chút, tên là Hồ Văn Tu.”
Nhớ tới đàn ông giúp mắng Lê Thừa Du một phen, là , Thịnh Ngọc Châu cũng vui vẻ mở miệng: “Chào , tên là Thịnh Ngọc Châu, vui quen với .”
Nghe thấy câu , nụ nhã nhặn mặt Hồ Văn Tu lập tức càng sâu hơn..
Tôn Ngọc Hổ thấy bạn như , âm thầm thở dài. Người chỉ khách sáo thôi, đừng trầm mê quá độ như ? Lý trí chút!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-75-khong-biet-nguoi-nay.html.]
“Đồng chí Thịnh, chào cô, là Tôn Ngọc Hổ.” Đồng chí Tôn Ngọc Hổ bạn tâm duyệt cô gái , chỉ chào hỏi khách sáo, dám tiếp xúc quá gần, sợ đối phương coi trọng bản …
Ai… Vì bạn , thật sự hy sinh quá nhiều ! (Cảm động_ing)
“Ngọc Châu, chúng chỉ giúp cô, lấy đồ của cô. Mọi đều là thanh niên trí thức, đều sống trong một khu tập thể, chúng thể chuyện kiểu ?” Giang Quả Nhi mở miệng giải thích.
“Thừa Du cũng chỉ bụng, ngày thường thấy cô luôn hậu đậu, sợ cô quên mất, hơn nữa cũng muộn , chúng đều cho rằng cô quên, mới thuận tiện lấy đồ giúp cô, ngờ cô hiểu lầm chúng như .”
Dù thời gian Giang Quả Nhi vô ý để lộ bản chất thật của , nhưng đó cô vẫn luôn đóng kịch tiếp, hy vọng thể khiến quên chuyện phát sinh đó, bản vẫn là Giang Quả Nhi dịu dàng hiền lành .
Thịnh Ngọc Châu liếc mắt Giang Quả Nhi, cô lời vô nghĩa lửa giận bùng lên, cô bĩu môi khinh bỉ: “Thật ? Nếu thật sự ý đồ đó, vẫn luôn giữ thẻ học sinh của trả ?”
Nói tới đây, Thịnh Ngọc Châu dùng ánh mắt nghi ngờ Lê Thừa Du, giọng điệu như hiểu tất cả: “Không thật sự ý đồ đó chứ? Nếu hôm nay tới đây, phát hiện , sẽ giữ mãi trả ?”
Vì tức giận, giọng mềm mại của Thịnh Ngọc Châu trở nên bén nhọn. Quá đáng giận, tháng vì thịt khô và kẹo, ngại tìm việc giúp , cô vất vả bao…
Sắc mặt Lê Thừa Du tối sầm, cảm thấy Thịnh Ngọc Châu càng càng quá đáng. Anh chỉ giúp đỡ, kết quả nghi ngờ như ! Đáng giận!
Hai bên tan rã trong vui, hai Hồ Văn Tu cũng chào tạm biệt, còn về thông tin liên lạc, tất nhiên là trao đổi . Có duyên ắt gặp , vô duyên cần gì cưỡng cầu?
…
Ôm bưu phẩm và túi xách, đám Thịnh Ngọc Châu về máy kéo chờ bọn họ.
Trông thấy Thịnh Ngọc Châu đến, sắc mặt Lê Thừa Du cực kém, tha thứ cho Thịnh Ngọc Châu, dù cô xin … Anh cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.
Đáng tiếc, trong lòng Thịnh Ngọc Châu, là phán tử hình, thể nhận thêm một ánh mắt đáp từ cô?
Vì thế, khi lên máy kéo, Thịnh Ngọc Châu cạnh đám Vương Tuyết Trúc, bắt đầu hành trình khốn khổ lượt về. Con đường thật sự dễ , xóc nảy đến mức cô sắp phun .
Còn Lê Thừa Du ?
Người đó là ai? Hình như cô quen .