Xuyên không trọng sinh: Làm sao đây khi tôi lại khớp đôi với Bạo Quân - Chương 18: Thượng tướng không có cảm xúc

Cập nhật lúc: 2025-11-28 16:50:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lị thu gom những chiếc vảy vô dụng bỏ túi, chuẩn tối nay sẽ đem chúng nhét chăn của Lục Diệu.

Chờ , bây giờ cô trở nên ngây thơ như !

Quả nhiên an nhàn khiến cho con tha hóa, cô chỉ khỏe hơn mà ngay cả niềm vui cũng !

“Cốc cốc.” Cửa văn phòng gõ.

Trời tối hẳn, tan , chỉ Tô Lị thêm giờ cùng với Lục Diệu.

Người đàn ông bàn việc ngước mắt về phía cửa: “Vào .”

Cánh cửa văn phòng mở , xuất hiện mặt họ là Peide, đưa Nana về nhà trở .

Trong văn phòng hiện tại chỉ một và một cá.

Lục Diệu đó việc, Tô Lị thì ghế sofa việc gì .

Peide quan sát xung quanh, thận trọng đóng cửa , đến mặt Lục Diệu.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thượng tướng nhà , những lời biện hộ Peide chuẩn lâu trong đầu bắt đầu trở nên mơ hồ.

Do dự một lúc lâu, Peide cuối cùng cũng mở lời: “Thượng tướng, mấy hôm Nguyên soái tìm .”

Tô Lị: ??? Anh với để gì?

Thật sự Peide cũng còn cách nào khác, ai bảo Thượng tướng nhà quá đáng sợ. Peide tuy với Lục Diệu nhưng mặt về phía Tô Lị.

Nghe thấy lời Peide , ánh mắt Lục Diệu lập tức trở nên u ám.

Tô Lị lén lút liếc một cái.

Nói thật, cái tên tồi lúc hung dữ lên thì thật sự đáng sợ.

Nửa khuôn mặt của Lục Diệu ẩn mũ quân đội màu đen, khẽ ngước mắt chằm chằm Peide. Mặc dù đang nhưng khí thế cao hơn hẳn Peide đang .

Peide dám đầu , vẫn giữ nguyên tư thế đối mặt với Lily. Anh cúi đầu, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn run giọng tiếp: “Ông đồng ý sẽ giúp tìm gia đình nhận nuôi cho Nana, với điều kiện yêu cầu báo cáo việc ngài hằng ngày cho ông .”

Ồ, gián điệp ở ngay bên cạnh .

Lục Diệu mặt biểu cảm: “Cậu ?”

“...Chưa kịp , thưa Thượng tướng.”

Vậy là sẵn sàng , nhưng bắt đầu.

Anh bạn , xong .

Trong lòng Tô Lị âm thầm vẽ cho Peide một cây thánh giá.

Lục Diệu đó Peide run như cầy sấy, giọng đột nhiên trở sự lạnh nhạt như thường ngày: “Gia đình nhận nuôi mà thầy tìm cho em gái ?”

Việc chuyển đổi chủ đề đột ngột khiến cho Peide ngây , thậm chí theo bản năng đầu về phía Lục Diệu đang .

“Gia đình đó thể chi trả chi phí chân máy nội bộ cao cấp nhất NEWER hàng năm cho Nana và còn cung cấp đủ chi phí giáo dục... xin , Thượng tướng, ngài đấy, ngay cả cánh tay máy của ngài cũng nhờ Nguyên soái giúp đỡ mới nhận từ Tập đoàn NEWER…”

“Nếu quyết định , tại còn với .”

Peide im lặng lâu, mới mở lời: “Bởi vì Nana vì con bé mà trở thành một như thế. Con bé , con bé cần hy sinh, con bé chỉ cần hạnh phúc, thì con bé mới thể sống .”

Nói đến đây, đôi mắt Peide đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng kìm nước mắt: “Sau khi về, sẽ gửi thư từ chức cho ngài.”

Lục Diệu đó, vành mũ cụp xuống, thấy rõ biểu cảm.

Peide đó đầy bất an, dám rời .

Tô Lị ở giữa lặng lẽ hít vài , cô căng thẳng đến mức quên mất việc thở.

Trong khí ngột ngạt đó, Lục Diệu cuối cùng cũng trả lời: “Chuyện của Nana, thể nhờ Freya giúp xử lý, chân máy, trường học, chi phí điều trị của con bé, sẽ tự bỏ tiền túi để gánh vác giúp , đồng ý ?”

“Thượng tướng…” Peide bất chợt ngẩng phắt đầu lên, lộ vẻ mặt thể tin nổi.

Anh quá hiểu Thượng tướng nhà , hôm nay lấy hết dũng khí để chuyện , cũng chuẩn sẵn tinh thần sẽ sa thải.

thì từ tới giờ, Thượng tướng bao giờ cho kẻ phản bội bất kỳ cơ hội nào.

“Tại …” Peide chút hiểu.

Lục Diệu đặt một tay lên mặt bàn, nhiệt độ lạnh lẽo của mặt bàn xâm nhập qua găng tay. Nhiệt độ thấp đó, dường như chút tương tự với nhiệt của cá.

Khuôn mặt đàn ông vẫn bao phủ trong bóng tối mờ ảo, chỉ giọng lạnh băng truyền đến rõ ràng.

“Con , chẳng là sinh vật coi trọng tình cảm nhất ?”

bao năm theo Lục Diệu thì Peide thấy, căn bản là tình cảm.

Peide vị Thượng tướng mặt, biểu cảm đột nhiên khựng .

Ở cổ áo quân phục tối màu nghiêm trang của đàn ông, chẳng từ lúc nào dính một mảnh vảy cá màu tím kịp xử lý.

Ánh mắt Peide từ từ chuyển sang, thấy Tô Lị đang sờ đuôi ghế sofa cách đó xa.

Dường như, hiểu lý do vì Thượng tướng đột nhiên đổi thái độ.

Peide cúi , đặt tay lên ngực, vô cùng trịnh trọng : “Thượng tướng, sẽ mãi mãi bao giờ phản bội ngài.”

Peide với đôi mắt đỏ hoe rời khỏi văn phòng Lục Diệu, huân chương n.g.ự.c càng trở nên sáng hơn.

Anh bao xa, thì đụng trúng Nguyên soái Langdon ở góc cua.

Vị Nguyên soái gần đây hoặc là dự tiệc, hoặc là cứ đến căn cứ quân sự để gây phiền phức cho Thượng tướng nhà .

“Peide,” Langdon gọi , rõ ràng là đặc biệt đến tìm : “Chuyện cân nhắc thế nào ?”

“Xin , thưa Nguyên soái, ngài đang chuyện gì ?” Peide nở nụ , giả vờ ngây ngô.

Nụ giả tạo mặt Langdon lập tức biến mất.

“Peide, nghĩ kỹ ? Chẳng lẽ suy nghĩ cho em gái nữa ?”

“Đa tạ Nguyên soái quan tâm, nhưng em gái hiện tại sống , việc bận, xin phép .” Peide ưỡn thẳng lưng rời , để Langdon một .

Langdon đó, chằm chằm bóng lưng của Peide, nghiến răng bật một tiếng lạnh.

Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt nuôi lớn , giờ còn học cách tự nuôi ch.ó để c.ắ.n chủ.

Sự xuất hiện của mùa xuân khiến da bắt đầu khô dần, Tô Lị cũng bắt đầu trở nên khô ráp vì bôi kem dưỡng đuôi.

Cô vươn tay sờ đuôi , phát hiện vảy mờ và tối màu, một chỗ, vảy còn sinh những vết nứt nhỏ vì quá khô, giống như đường kẻ trắng móng tay .

Còn khá rõ ràng.

Tô Lị ghé sát kỹ.

“Bị ốm ?”

Tô Lị ngẩng đầu, thấy đàn ông đang xổm mặt .

Dưới ánh sáng ban mai mờ ảo, Lục Diệu đang chuẩn đến quân bộ việc. Anh mặc bộ quân phục mới thẳng tắp, vành mũ rộng của gần cô, thậm chí gần như chạm trán cô. 

Gần quá .

Phần thịt đầu ngón tay của đàn ông lướt qua vảy của cô, mặc dù bên trong là cánh tay máy, nhưng xuyên qua lớp găng tay thấy đường nét xương ngón tay ưu việt như , cộng thêm găng tay kiểu cấm dục, Tô Lị vẫn nhịn mà rụt về phía .

Người khác cá, hãy chú ý một chút .

Lục Diệu dậy, mở thiết thông minh lên.

“Thượng… Thượng tướng?”

Tô Lị thấy giọng quen thuộc của Emily.

Cô lập tức thò đầu thiết thông minh của Lục Diệu. 

Đáng tiếc, đây là cuộc gọi video mà chỉ là cuộc gọi thoại.

“Lily dường như chút vấn đề, chụp ảnh gửi cho cô.”

“Thượng tướng, chúng thể gọi video…” Emily còn xong, bên Lục Diệu cúp máy.

Tô Lị há miệng: “Ai!” Emily!

“Ừm, đó là lạ mà cô quen.”

Tô Lị: “…”

Phía Emily phản hồi nhanh khi xem ảnh. Cô rằng vấn đề vảy như là do thời tiết khô hanh, tương tự như da con khô, cần đến cửa hàng mua kem dưỡng đuôi chuyên dụng cho cá.

Mặc dù cá trị liệu thuộc loại động vật quý hiếm, nhưng cầu thì tất cung. Ở tầng cùng của trung tâm thương mại cao cấp nhất tại Đế đô Heboria một cửa hàng chuyên phục vụ cá.

“Hôm nay việc bận nên đến quân bộ, giúp xử lý một chút.”

“Vâng, Thượng tướng!” Người trả lời Lục Diệu là Peide với giọng mạnh mẽ vang vọng qua thiết thông minh.

Lục Diệu đưa Tô Lị trung tâm thương mại.

Mặc dù cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho cá thuộc thị trường ngách, nhưng nó cũng là thị trường cực kỳ xa xỉ và cao cấp.

Ở cửa hàng rào và nhân viên hướng dẫn mua hàng chuyên biệt, đảm bảo một , một cá, một hướng dẫn. Dịch vụ chăm sóc vô cùng chu đáo và hảo.

“Xin chào, mời quý khách lối .”

Người hướng dẫn mặc đồng phục, giày cao gót, vô cùng chuyên nghiệp đẩy Tô Lị cửa hàng trang trí cao cấp.

Sản phẩm trong cửa hàng đa dạng, khu vực kệ đầu tiên ở cửa bày bán xe lăn dành cho cá, kiểu dáng khác , giá cả đương nhiên cũng cực kỳ đắt đỏ.

Tiếp theo là khu vực thực phẩm của cá, Tô Lị hề hứng thú với nó, cô hứng thú với đồ ăn vặt của con hơn. Đi qua hai khu vực , đó mới là khu vực chuyên về mỹ phẩm chăm sóc da cho cá và cùng là khu vực thời trang dành cho cá.

“Ở đây chúng tổng cộng mười lăm loại kem dưỡng đuôi cổ điển, hai loại là bán chạy nhất. Còn đây là bảy loại mới , loại mới cũng bán chạy.” Cô hướng dẫn viên trẻ tuổi mỉm phục vụ: “Ngài xem chọn loại nào cho bảo bối nhà ngài ạ?”

Bảo bối?

Ai là bảo bối của chứ?

“Lấy cho mỗi loại một phần.”

Tô Lị: !!!

, chính là bảo bối của .

Nhân viên phục vụ: !!!

Mặc dù thấy nhiều cưng chiều cá nhà , nhưng nhân viên phục vụ quả thật từng thấy ai hào phóng như !

“Giao đến địa chỉ .”

“Vâng.” Nhân viên địa chỉ hiển thị thiết thông minh của Lục Diệu, biểu cảm khựng : “Ngài chắc chắn ?” 

“Ừm.”

“Ngài chắc chắn là giao đến…”

“Chắc chắn.” Lục Diệu ngắt lời nhân viên.

Người nhân viên lập tức nhận gì đó , thức thời ngậm miệng .

Tô Lị chuyển sang dạo xung quanh.

Sau khu vực thẩm mỹ là khu vực thời trang, nhiều túi xách xa xỉ sản xuất riêng cho cá.

Mau gỡ hết xuống cho !

“Ừm, nó chỉ cái gì thì mua hết cái đó.”

Tô Lị thử chỉ một chiếc túi tote hoa nhỏ, nhân viên lập tức lấy xuống cho cô.

Tô Lị đột nhiên cảm thấy luyến tiếc, rời xa đàn ông … thật rời xa tiền của .

“Xin hỏi bảo bối của ngài tên là gì ạ?” Trước khi rời , nhân viên thêm thông tin thẻ thành viên cho Tô Lị.

“Lily.”

“Vâng, bảo bối của ngài tên là Lily, ngài xem như thế ạ?”

“Ừm.”

Thẻ thành viên tất, Lục Diệu Tô Lị.

Người cá nhỏ xe lăn, đang ngẩn ở khu vực quần áo gần quầy thu ngân nhất. Cô vươn tay kéo lấy một chiếc áo lông lớn, vẻ là một món đồ cực kỳ đắt tiền.

Tuy nhiên rõ ràng là đúng mùa.

“Bây giờ là mùa xuân, thích hợp với đồ mùa đông.”

Tô Lị cố gắng giãy giụa.

Lục Diệu cũng ngăn cản: “Nếu cứ thì mua .”

Tô Lị vội vàng túm lấy Lục Diệu, thiếu điều thành lời.

Người đàn ông khựng , ánh mắt xuống, cuối cùng cũng phát hiện sự thật. Anh bật .

Anh nâng tay lên, giúp Tô Lị gỡ cái móng tay đang mắc chiếc áo lông lớn , cúi đầu cô đầy chế giễu.

Tô Lị: “…”

Bên trong trung tâm thương mại còn một khu trò chơi điện tử, Tô Lị Lục Diệu đẩy ngang qua thì nảy sinh hứng thú với nó.

Xe lăn một cái, Tô Lị kịp mở miệng thì đẩy .

Cô phát hiện đàn ông hôm nay đặc biệt dễ chuyện.

“Chơi đua xe ?”

Anh thấy một con cá lái xe đua bao giờ ?

Tô Lị Lục Diệu một tay nhấc lên đặt ghế của xe đua trò chơi.

“Mặc dù chân ga và chân thắng, nhưng thông thường chỉ cần đạp ga là .”

Không , thật sự từng chơi

Tô Lị khó mà thể tưởng tượng dáng vẻ của Lục Diệu khi chiếc xe đua đồ chơi. 

“Ở đây hướng dẫn.” Lục Diệu vươn tay chạm nhẹ phần hướng dẫn dán xe đua.

Thì là như .

Đuôi cá của Tô Lị đặt lên chân ga.

Hai tay cô nắm chặt vô lăng, trông căng thẳng. Dù thì cô cũng là một phụ nữ từng thi bằng lái.

Hai xe đua đặt sát bên cạnh , Tô Lị và Lục Diệu tất việc ghép cặp trở thành đối thủ.

Tô Lị chọn đại đường đua Akina, cô là phụ nữ trở thành xe thần Akina!

Ba phút , Lục Diệu giành chiến thắng áp đảo.

“Ồ, thắng .” Bên cạnh truyền đến giọng nhẹ nhàng của đàn ông.

Tô Lị: “…” Tên đàn ông tệ bạc!!! Cứ ế cả đời !

Tuy trò chơi đua xe khiến huyết áp Tô Lị tăng cao, nhưng tiếp theo là trò chơi gắp thú mà cô yêu thích nhất.

Trước đây Tô Lị từng vì túi tiền eo hẹp nên từng dám chơi, ngay cả ngang qua cũng thấy xa xỉ.

Còn bây giờ cô gắp liên tục ba tiếng đồng hồ, phía xe lăn treo đầy hai bao tải thú nhồi bông. Tô Lị lộ nụ thỏa mãn.

“Vui chứ?”

Ừm, cũng tạm .

Sau khi ăn tối ở trung tâm thương mại, hai mới trở về nơi ở.

Trong đại sảnh rộng lớn, mặt trời lặn, màn đêm cũng buông xuống. Cùng với thời tiết ngày càng nóng bức, bên ngoài căn nhà ở nơi hẻo lánh trở nên náo nhiệt hơn, thể thấy tiếng côn trùng và chim chóc kêu ríu rít.

Đi chơi suốt cả ngày, Tô Lị mặc dù mệt, nhưng vẫn cố gắng việc một chút.

Cô treo rèm cửa, đang tạo rèm cửa tua rua một cách thuần thủ công, thì đột nhiên thấy Lục Diệu đang gọi điện thoại thông minh cho Freya.

Nghe thấy tên , Tô Lị theo bản năng dựng tai lên.

“Vậy, quyết định đưa Lily trở cơ quan?”

“Ừm.”

Nghe câu trả lời của Lục Diệu, Freya ở đầu dây bên chìm sự im lặng kéo dài.

Lục Diệu cũng thúc giục, chỉ chuyên tâm pha cà phê.

Hương thơm cà phê lan tỏa từ trong bếp, Lục Diệu cúi mắt uống một ngụm, lúc giọng Freya mới truyền đến từ thiết thông minh: “Sắp đến sinh nhật Lily , chúng tổ chức sinh nhật cho Lily xong hãy đưa nó nhé?”

Lục Diệu trả lời ngay, khi uống hết nửa cốc cà phê mới : “Được.”

Tô Lị từ từ trượt khỏi rèm cửa.

Có một cảm giác là dù giành chiến thắng, nhưng dường như cô cũng chẳng đặc biệt vui vẻ gì.

Chẳng lẽ là vì luyến tiếc tiền của Lục Diệu ?

Con mèo của Tô Lị là do cô nhận nuôi từ một cửa hàng thú cưng.

Hôm đó cô ngang qua cửa hàng thú cưng, nổi hứng xem thử, phát hiện một con mèo nhốt ở tầng cùng.

Lần đầu tiên thấy con mèo đó, Tô Lị còn kiến thức nuôi mèo, cô thậm chí còn nhận đây mèo , mà chỉ đơn thuần cảm thấy con mèo trông thật oai phong.

Con mèo nhốt trong hộp kính, cứ cọ cọ tay cô qua lớp cửa kính.

Nhân viên cửa hàng thú cưng con mèo vốn bỏ rơi ở cửa hàng, cô thể nhận nuôi nó miễn phí.

kinh nghiệm nuôi mèo, nên Tô Lị chút do dự, định nhận nuôi. khi một đoạn, cô về một cách khó hiểu.

Cô cũng thể giải thích rõ tâm lý lúc đó, đại khái là, duyên phận đến.

Sau khi nhận nuôi, mèo con trở thành mèo lớn , Tô Lị tuổi thật cũng ngày sinh của nó, nên cô lấy ngày nhận nuôi sinh nhật cho con mèo.

So với con mèo cô nhận nuôi bỏ rơi ở cửa hàng thú cưng từ lúc nào, thì cô xuyên qua sinh ánh mắt mong chờ của .

Nghe nó là cá nhỏ đầu tiên sinh năm đó, ngày sinh là mùng 3 tháng 5 và trùng hợp là ngày cuối cùng trong thời hạn một tháng Lục Diệu giao ước với tổ chức.

Để tổ chức sinh nhật cho Lily, Freya đến từ sớm.

Có thể thấy, Freya cũng thường xuyên đến nơi ở của Lục Diệu, bởi vì cô thậm chí còn tìm nhà vệ sinh.

“Lily bé bỏng,” Freya lấy chiếc vương miện nhỏ đội lên đầu Tô Lị, ôm một hộp quà khổng lồ đặt mặt cô: “Em xem , đây là quà sinh nhật chị chuẩn cho em.”

Tô Lị tháo ruy băng hộp quà, mở nắp hộp , bên trong là một chiếc váy đính đầy các loại đá quý thật. 

Chà, suýt cô lóa mắt .

Freya còn mang theo thợ trang điểm đến giúp đỡ. 

và thợ trang điểm giúp Tô Lị mặc chiếc váy , trang điểm nhẹ, giúp cô một kiểu tóc đơn giản.

Tô Lị ghế đẩu tròn, tà váy dài rủ xuống bên cạnh. Dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu, đuôi cá của cô lộ màu tím nhạt, khẽ đung đưa.

“Lại đây, Lily bé bỏng mau đây .”

Tô Lị ngẩng đầu, thấy đội ngũ chụp ảnh do Freya mang đến.

Tô Lị: “…”

Sau đội ngũ chụp ảnh là nhóm tạo bầu khí, dán biểu ngữ chúc mừng sinh nhật, cùng với bong bóng, ruy băng khắp nơi trong nhà Lục Diệu. Đặc biệt là chiếc bánh sinh nhật khổng lồ đặt ở giữa phòng khách, cao đến bảy tầng.

Tô Lị nhắm mắt .

Cảm thấy điều lẽ chỉ là một ảo ảnh khi c.h.ế.t của chuột mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-lam-sao-day-khi-toi-lai-khop-doi-voi-bao-quan/chuong-18-thuong-tuong-khong-co-cam-xuc.html.]

Mở mắt , xung quanh tối đen, Freya cạnh Tô Lị, giọng nhẹ nhàng: “Lily bé bỏng, mau ước .”

Ước nguyện ?

Tô Lị nghĩ một lát, cô hy vọng…

Freya cái miệng nhỏ đang mấp máy của Tô Lị, nhịn thầm.

Người cá nhỏ dường như thật sự đang ước nguyện.

Đèn sáng lên, nhóm tạo khí giải tán, trong phòng khách chỉ còn Freya và Lục Diệu, cùng với Tô Lị, một con cá.

Chiếc váy đính đá quý thật sự quá nặng, mặc để chụp ảnh thì , chứ nếu mặc như quần áo bình thường thì quả là khổ sở.

Tô Lị nhét chiếc váy đính đá quý tủ quần áo của , ban đầu cô định nhét két sắt nhưng nhét .

gương tủ quần áo, trong đó in bóng dáng cô đang đội chiếc vương miện nhỏ.

Kim cương đó là thật ?

Đặt chiếc vương miện nhỏ két sắt, Tô Lị cuối cùng cũng an tâm ngoài.

Trong phòng khách, Freya và Lục Diệu ghế sofa, mặt mỗi đều đặt một đĩa bánh kem cắt sẵn.

“Diệu, thể lý do ?” Ánh mắt Freya Lục Diệu mang theo sự lo lắng sâu sắc: “Những đổi mà Lily mang cho , tất cả chúng đều thể thấy.”

Lục Diệu đặt một tay lên tay vịn ghế sofa, đầu ngón tay khẽ cử động, một lúc lâu mới mở lời: “Vì Langdon.”

“Ngoài chuyện của Peide và Nana, ông còn gì nữa ?” 

Trên mặt Freya lộ vẻ bồn chồn và tức giận.

“Chưa, nhưng ông nguy hiểm.” Ánh mắt Lục Diệu chuyển hướng phía .

Tô Lị gác đầu lên lưng ghế sofa, lúc Lục Diệu, lúc Freya.

Cô đang họ chuyện.

“Không nữa, nó thể hiểu .” Lục Diệu từ chối tiếp tục giao tiếp.

Freya , “Diệu, Lily tuy thông minh và đáng yêu, nhưng nó chỉ là một con cá thôi, đây chẳng còn bảo đừng chuyện với cá, rằng chúng ngu ngốc ?”

Viên đạn của một tháng , bây giờ trúng ngay giữa trán đàn ông.

Lục Diệu: “…”

Lục Diệu im lặng một lát: “Langdon sẽ hủy hoại tất cả thứ xung quanh .”

, để bảo vệ Lily, Lục Diệu đưa cô trở cơ quan.

Trong phòng khách tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của bánh kem, Freya thậm chí còn mang theo một chai rượu vang đỏ cao cấp. Mùi rượu hòa quyện với mùi bánh ngọt, nhưng thể nào xua tan bóng tối bao quanh hai .

Dưới ánh đèn trong phòng khách, Lục Diệu dậy, bóng của kéo dài vô hạn: “Chỉ là một con cá thôi, cũng sống chừng năm , c.h.ế.t .” Nói xong, Lục Diệu cúi mắt: “Freya, cô về .”

Freya sâu mắt Lục Diệu, dường như điều gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn gì.

“Vậy về đây.”

Freya với giọng buồn bã, ba bước, , nở nụ , “ , Lily bé bỏng, chị mua cho em chai Rượu Cỏ Cá, chị thích uống đó.”

Tô Lị từng về Rượu Cỏ Cá, đây là loại rượu chuyên dùng cho cá, vì giá cả cực kỳ đắt đỏ, thuộc loại cũng cũng , nên cô từng thử.

Sau khi biến thành cá, khứu giác của Tô Lị trở nên nhạy bén hơn so với khi còn là con .

Freya xong, cô ngửi thấy mùi Rượu Cỏ Cá trong khí, trộn lẫn giữa các loại mùi khác.

“Ưm? Sao vỡ mất một chai ?” Freya đưa tay mở cái thùng đựng Rượu Cỏ Cá , phát hiện bên trong một chai vỡ.

Sau khi bảo robot dọn dẹp, Freya lấy một chai mới, mở và rót cho Tô Lị một ly nhỏ.

Thơm quá.

Cái thơm đến ?

Tô Lị đoán, loại rượu cá thể tương tự như cỏ bạc hà mèo.

Cỏ bạc hà mèo hấp dẫn mèo đến mức nào, thì Rượu Cỏ Cá cũng hấp dẫn cá đến mức đó.

Uống một chút chắc cũng nhỉ?

Freya cũng ngửi thấy mùi thơm, cô tò mò lẩm bẩm một câu: “Người thường uống ?”

Lục Diệu thấy ánh mắt khao khát của Tô Lị.

Anh nâng tay lên lấy rượu và nhấp một ngụm nhẹ.

“Ừm, vấn đề gì.”

Ừm?

Freya và Tô Lị đều sững sờ.

Hai cái đầu nghiêng sang Lục Diệu.

Mặc dù đây cô cũng từng ăn thử thức ăn cho mèo, nhưng khi đến lượt Lục Diệu những việc cho cô, trong lòng Tô Lị thấy chút kỳ lạ.

Có lẽ vì đàn ông coi cô là cá trị liệu, còn cô thì vẫn nghĩ là con .

Nếu so sánh với con nam nữ, cử chỉ như thật sự chút mập mờ.

Hơn nữa, theo lời Lục Diệu ban nãy, đưa cô về cơ quan là vì sợ cô gặp nguy hiểm, nên tính , cái tên tồi thực cũng tệ đến .

Vừa nghĩ, Tô Lị lấy đồ ăn vặt bàn.

“Lily, cái cay lắm, em ăn nhé, đây là đồ ăn vặt chị mang cho riêng .”

cầm cổ vịt đến từ lúc nào ? Mà một Hoàng nữ gặm cổ vịt chứ?

“Lily, chúng ăn cái nhé.” Freya mang cổ vịt cay đến.

Đùa , cổ vịt mà cay thì còn gì là linh hồn nữa chứ, cô chính là Vua Cay Tô Châu cơ mà!

Tô Lị gặm một miếng cổ vịt trong tay.

Khụ… Cay quá.

Nước, nước.

Uống một ngụm nước bụng, Tô Lị cảm thấy vị cay trong cổ họng lập tức đè nén .

“Lily thấy Rượu Cỏ Cá như thế nào?” Rượu Cỏ Cá trong tay Freya Tô Lị giật lấy, đó cô giữ nguyên tư thế cầm chai rượu, căng thẳng Lily.

Rượu Cỏ Cá mùi tanh, ngược thoang thoảng mùi nước ép lúa mì non, tuy gọi là rượu, nhưng thực chất độ cồn, tự nhiên, khỏe mạnh.

Cảm thấy … và gây nghiện.

Sau sự ồn ào náo nhiệt, chỉ còn sự vắng vẻ tĩnh lặng.

Giống như cuộc sống của Lục Diệu, sắp sửa sự yên tĩnh của một vũng nước đọng.

Còn về phần Tô Lị, đương nhiên trở về cơ quan Emily nhận nuôi vẫn sẽ hơn.

Mặc dù thời gian cô ở bên Lục Diệu cũng tệ, đàn ông cũng hung ác bạo ngược như cô tưởng tượng, thậm chí mức độ khoan dung đối với cô quá cao, nhưng… Tô Lị trong lòng luôn một cảm giác bất an.

Mỗi đối diện với ánh mắt Lục Diệu, cô luôn cảm thấy đàn ông thể xuyên qua lớp da thịt và thấy con thật của cô đang ẩn giấu bên .

Là một Thượng tướng cực kỳ đa nghi, Tô Lị dám chắc, nếu Lục Diệu phát hiện linh hồn con của , cô nhất định sẽ nộp lên phòng thí nghiệm, c.h.ế.t thây.

Lục Diệu quá thông minh, nếu cô còn ở nữa thì lẽ ngày c.h.ế.t sẽ còn xa.

Sau khi Freya rời , cái kẻ cuồng công việc như Lục Diệu về phía quân bộ .

ngày mai sẽ trở về, sẽ của cơ quan trực tiếp đến đón cô.”

Ồ.

Người đàn ông đó, cúi mắt cô một cái, xoay rời .

“Cạch” một tiếng, cửa nhà đóng .

Tô Lị ghế sofa, xung quanh là thú nhồi bông.

Cô vươn tay, múc một thìa bánh kem đưa miệng.

trong đống thú nhồi bông, nhớ hồi còn ở cơ quan, ở đó đều dành thời gian đến chúc mừng sinh nhật cô, tặng cô đồ ăn vặt cá ngon lành. Tô Lị đương nhiên cần, chỉ Emily hiểu cô, sẽ cho cô thức ăn ngon của con .

Ví dụ như bánh kem socola.

Mặc dù nhà Lục Diệu ít , chỉ Freya đến, nhưng đây vốn là do quan hệ xã hội của Lục Diệu kém, liên quan gì đến cô chứ?

Thời gian vui vẻ cuối cùng ở đây, uống chút Rượu Cỏ Cá thôi.

Ưm? Cái gì đây? Rượu vang đỏ uống hết ?

đây khi thêm ở nhà hàng từng lén nếm phần rượu vang đỏ còn sót của khác, mùi vị khá ngon.

Tô Lị lợi dụng ánh sáng lờ mờ cẩn thận nhận dạng.

Romanée-Conti năm 82!

Nửa đêm, Lục Diệu một im lặng trong xe về Bộ Tư lệnh Quân đội, thiết thông minh đột nhiên kêu liên tục.

“Diệu, ảnh chụp Lily hôm nay gửi cho xem . Là ảnh gốc nhé, chỉnh sửa.”

Freya gửi liền một lúc mấy trăm tấm ảnh của Tô Lị.

Lục Diệu: “…”

Lục Diệu nâng tay, vuốt màn hình.

Bức ảnh đầu tiên đập mắt là ghế cao, ôm bó hoa, thẳng thợ chụp ảnh, hàng mi dài khẽ cụp xuống, đuôi mắt cùng màu với vảy cô, mang một chút màu tím nhạt.

Tóc dựng lên, túm thành hình nụ hoa, bên đội nghiêng một chiếc vương miện nhỏ.

Đơn giản nhưng mất vẻ duyên dáng đáng yêu.

Tai cá mỏng manh, ánh đèn xuyên thấu, đeo hoa tai lấp lánh, sợi dây chuyền ngọc trai thon dài buông xuống, khẽ đung đưa theo cử động của cá.

Lại còn là ảnh động.

Lục Diệu đưa tay chạm nhẹ đuôi cá đang đung đưa màn hình.

Người cá nhỏ trong ảnh như sống , cũng khẽ cử động đuôi cá, lông mày nhíu , dường như hài lòng với sự chạm của .

Lục Diệu vuốt xuống.

Bức ảnh tiếp theo là ảnh cá nhỏ dùng hai tay ôm mặt, ảnh cận cảnh độ nét cao và đang nhắm mắt.

Mặc dù chỉnh sửa chuyên sâu, đây vẫn là một khuôn mặt tuyệt đáng kinh ngạc. Ống kính độ nét quá cao, thậm chí còn thấy những chiếc vảy tím li ti ở hàm và má, nhạt, gần như thể bỏ qua.

Lục Diệu đưa tay chạm mắt và lông mày của màn hình, cá đột nhiên mở mắt, đôi đồng t.ử màu tím nhạt thẳng .

Lại là một bức ảnh động.

Tim Lục Diệu đột nhiên đập nhịp một cách kỳ lạ.

Anh dùng hai ngón tay vuốt xuống, khép mắt .

“Tít tít tít...” Thiết thông minh liên tục phát âm thanh cảnh báo.

Lục Diệu cau mày, mở tin nhắn.

Là tin nhắn do Số ba gửi đến: Người cá vỡ chai rượu.

Không hình ảnh, chỉ là một câu .

Lục Diệu lập tức đầu xe.

Vừa mở cửa, liền thấy một tràng tiếng kính vỡ.

“Lily?”

Lục Diệu bước nhanh vài bước.

Trong phòng khách, Số ba bay lơ lửng giữa trung, một luồng ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống mảnh vỡ chai Rượu Cỏ Cá văng tung tóe khắp sàn, vài mảnh vỡ thậm chí bay đến sát chân .

Lục Diệu cau mày, lập tức lệnh cho robot dọn dẹp tiến hành dọn dẹp, đó khó khăn lắm mới thấy bóng dáng cá đang cựa quậy ghế sofa, nhắc nhở: “Lily, đừng cử động.”

Lục Diệu lệnh cho Số ba bật đèn phòng khách.

Vào khoảnh khắc quan trọng, Số ba hỏng mất .

Nó bay lượn trần nhà, ánh đèn chập chờn lờ mờ chiếu sáng Lily đang tựa ghế sofa.

Lục Diệu bước ngược sáng tới, chân dường như chạm thứ gì đó.

Ngay đó, một giọng trong trẻo dễ nhưng mang theo mùi rượu nồng nặc thốt lên: “Này cái tên đáng ghét , dẫm đuôi !”

Trong bóng tối, bước chân của đàn ông khựng .

Tô Lị đang một giấc mơ.

Mơ thấy bật đèn vệ sinh, lúc xuống giường thì dẫm đuôi mèo con nhà cô.

Con mèo mười lăm cân kêu “meooo” một tiếng t.h.ả.m thiết.

Cô lập tức dời chân , con mèo chạy mất hút.

Tô Lị lo lắng dẫm mèo con thương, bèn bật đèn pin tìm.

Dưới gầm giường, trong tủ quần áo, trong giấy dán tường, trong máy giặt... thấy cả, cuối cùng thì phát hiện nó ở máy lạnh.

Xuống , chỗ đó đỗ xe tải .

Khi Tô Lị đang chỉ con mèo, cảnh tượng mắt đột nhiên trở nên méo mó.

trong căn nhà chuột quen thuộc thẫn thờ một lúc, đột nhiên nhận đang mơ.

Cô nhớ tối qua hình như uống nhiều Rượu Cỏ Cá và cả nửa chai Romanée-Conti trị giá hơn một triệu.

Cũng ngon lắm, chỉ là đắt thôi.

Đã đến đây , cô nếm thử thì ? Nào ngờ nếm một ngụm thấy ngon, nhớ đến tửu lượng tệ của , căn phòng trống . Nghĩ đến ngày mai là giải thoát , vui quá, vô tình uống thêm vài ngụm.

Nghe bạn bè tửu lượng của cô . Mí mắt Tô Lị run run, cô cảm thấy ánh nắng hôm nay quá sáng, cô còn mở mắt cảm nhận độ sáng.

Còn cô cảm thấy khó chịu như thể trói , gò bó, lẽ nào cô cuộn chăn thành bánh kép ? Hay đây là di chứng khi uống rượu?

Vật lộn một lúc, Tô Lị cuối cùng cũng khó khăn mở mắt , điều đầu tiên cô thấy là trần nhà đầu.

Ưm? Hoa văn trần nhà cô hình như từng thấy.

Tô Lị dậy, nhưng phát hiện thể cử động .

Cô cúi đầu, thấy đặt xe cá. Bảng điều khiển của xe màu đen, rõ ràng khóa thủ công. Hai tay cô trói lưng, quấn đầy dây ruy băng, cô nhớ sợi ruy băng chính là sợi dùng để buộc hộp quà sinh nhật hôm qua.

Đáng tiếc trói thành hình nơ, một chút cũng mắt, ngược còn buộc thành một nút thắt c.h.ế.t.

Ưm? Khoan , cô trói hồi nào ?

Tô Lị tỉnh táo hơn một nửa, cô phát hiện đang ở trong một căn phòng nhỏ kín mít, đối diện là một bộ bàn ghế đen đơn giản, bàn còn một chiếc đèn sáng.

Rất giống phòng thẩm vấn mà cô từng thấy phim truyền hình.

Đây là ?

Trong nhà Lục Diệu căn phòng như thế ? Hay là cô đang mơ?

Ừm, nhất định là đang mơ. 

Tô Lị nhắm mắt , ngủ tiếp. 

Thức dậy sai cách thì thể gây hiểu lầm. 

Sao mơ thấy cả phòng thẩm vấn chứ.

Tô Lị mỉm mở mắt , cảnh tượng vẫn đổi. 

Chuyện gì

Mơ trong mơ ?

“Cạch” một tiếng, cửa phòng thẩm vấn mở .

Tô Lị qua khe cửa hé mở thấy cảnh tượng bên ngoài, đó là phòng khách quen thuộc của cô. 

Đây quả thật vẫn là nhà Lục Diệu. 

nhà đàn ông một căn phòng như ?

Người đàn ông mặc quân phục bước , mặt mang theo một biểu cảm xa lạ.

“Xoẹt” một tiếng, ghế kéo , Lục Diệu đó, mặt biểu cảm cô, nâng tay điều chỉnh chiếc đèn bàn bàn.

Ưm... Sáng quá.

“Tô Lị.”

Cảm giác gọi tên đầy đủ, chút nào. Tô Lị lén sắc mặt đàn ông, thể hiểu .

“Diệu?” Cô cố gắng nũng.

Người đàn ông đối diện cô đột ngột khẩy một tiếng.

Ngay đó, mở thiết thông minh, mặt Tô Lị liền chiếu một đoạn video.

Dưới ánh đèn chập chờn, cô ghế sofa, mặt đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc, ôm chặt chai Romanée-Conti trong lòng giận dữ trừng mắt đàn ông mặt.

Có lẽ đó còn xảy chuyện gì nữa, chỉ là video , Tô Lị cũng còn ấn tượng gì.

Video chỉ đàn ông nghiêng, nghiêng , một tay đặt ở mép ghế sofa, vành mũ che khuất mắt, mái tóc vàng che màu mắt, giọng điệu nhẹ nhưng rõ ràng: “ dẫm đuôi cô ?”

Cho nên ban nãy là đàn ông bước dẫm đuôi cô ? Cũng chuyện gì to tát mà.

Tô Lị khẽ thở phào một .

Lẽ nào là vì cô uống nửa chai Romanée-Conti của , nên mới tức giận trói cô ?

“Chứ còn gì nữa? Đi cho cẩn thận chứ, thằng nhãi !”

Trong video, cá giơ ngón giữa lên. Bởi vì màng chân nên bất tiện.

Tô Lị: “…”

Video thực dài, nhưng Tô Lị còn tâm trí để xem nữa.

chính trong video ảo. Liệu khả năng đây là AI tổng hợp ?

Thôi , phương tiện kỹ thuật hiện tại thể kiểm tra thật giả.

ngón giữa mà giơ lên trong video, cố nuốt nước bọt, nếm thấy dư vị của chai Romanée-Conti 82 đắt đỏ.

Chai rượu hơn một triệu, cô chỉ nếm thử một chút thôi.

“Ai phái cô đến?”

Người cá cúi đầu lầm bầm. Lục Diệu cau mày, dậy đến mặt cô.

Tô Lị đột ngột ngẩng đầu lên: “ sẽ kiện ! Anh ngược đãi cá! sẽ kiện lên trung ương!”

Người đàn ông cúi đầu cô, mặt một chút hoảng sợ nào: “Vậy cô sẽ gặp khi ghế xét xử.”

Tô Lị: “…” 

 

Loading...