Xuyên không trọng sinh: Làm sao đây khi tôi lại khớp đôi với Bạo Quân - Chương 20: Tối nay chúng ta ăn gì?
Cập nhật lúc: 2025-11-28 17:01:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 20: Tối nay chúng ăn gì?
“Ra ngoài.”
“Đi ?” Tô Lị kinh hãi hỏi .
Lục Diệu liếc cô một cái : “Đi .”
À, hóa là , cứ tưởng đưa thăm mộ của chính chứ.
Tô Lị như thường lệ lái xe cá khoang của xe Lục Diệu.
“Ngồi đằng .”
Thôi .
Tô Lị trườn lên phía , hàng ghế đầu tiên.
Lục Diệu mở cửa xe, thấy Tô Lị đang ở ghế lái: “Ngồi sang bên cạnh.”
Ôi, chắc là do quá căng thẳng vì c.h.ế.t sống nên cô quên mất lái xe.
Tô Lị ngoan ngoãn sang vị trí ghế phụ bên cạnh.
Kể từ cô ở đây, vị trí ghế phụ cũng hề điều chỉnh . So với bình thường, Tô Lị vì đuôi cá nên cần gian lớn hơn, do đó vị trí của cô cách Lục Diệu đến nửa mét.
Tô Lị sắp xếp đuôi cá của xong xuôi, thì ngay ngắn.
Xe mở chế độ lái tự động, nhiệt độ cũng điều chỉnh đến mức thích hợp nhất, mùi hương trong xe cũng là mùi hoa hồng thanh mát mà cô yêu thích nhất, pha chút hương cam nhẹ, tăng thêm cảm giác sảng khoái trong ngày hè. Đôi mắt đang mở của Tô Lị kìm mà bắt đầu khép .
Vật vã suốt một đêm cộng một buổi sáng tra tấn tinh thần, chuột năng lượng thấp cảm thấy tâm hồn tổn thương nghiêm trọng, đói buồn ngủ còn mệt.
“Ọc ọc…”
Tô Lị cúi đầu, chằm chằm cái bụng đang kêu ngừng của cô.
Lục Diệu xem tài liệu, bỗng nhiên giơ tay mở bảng điều khiển trong xe lên, tay nhanh hơn não mà khóa mục tiêu một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Lục Diệu: “…”
Vị Thượng tướng cao quý cảm giác như bản một con cá thuần hóa.
Người đàn ông thở dài một tiếng động, hỏi: “Ăn gì?”
Tô Lị buột miệng : “Sandwich.”
Chiếc xe rẽ hướng hướng cửa hàng tiện lợi.
Chỉ mất ba phút đường, nhưng đúng lúc vài giờ cao điểm buổi sáng, khi mua xong bữa sáng, Lục Diệu và Tô Lị liền kẹt xe.
Trước đây để tránh tình huống tắc đường, Lục Diệu thường ngoài sớm hơn.
Hôm nay quả thực là muộn .
Tô Lị ghế phụ gặm sandwich, đó là sandwich đơn giản trứng, giăm bông, xà lách mà cô yêu thích.
Lục Diệu cầm cốc cà phê mua cùng đưa lên miệng, uống một ngụm nóng đến mức nhíu mày.
Xe kẹt đông, bảng điều khiển lộ trình thể thấy một tuyến đường kẹt xe màu đỏ dài, hiển thị lẽ sẽ còn mất hai mươi phút nữa.
Tô Lị ăn xong sandwich, trong xe trở nên yên tĩnh.
“Mục đích của cô là gì?”
Vào lúc cá đề phòng nhất thì đàn ông đột nhiên lên tiếng.
“Thống trị nhân loại.”
Lục Diệu: “…”
“Thật ,” Tô Lị ngượng ngùng : “trí thông minh của con cao thấp, thì tại trí thông minh của cá thể cũng cao thấp chứ?”
“Vậy tại cô che giấu nó?”
Tô Lị thẹn thùng : “Nếu phát hiện thông minh như thì sẽ mất.”
Lục Diệu: “…”
“Bíp bíp bíp...” Vào giờ cao điểm buổi sáng, tiếng còi xe vang lên liên tục.
Lời lẽ của cô tuy hoang đường, nhưng một khoảnh khắc khiến thể phản bác.
“Đừng tưởng sẽ tin cô.”
Vậy thì cứ đừng tin .
“Ồ.” Tô Lị ngoan ngoãn xuất hiện.
“ sẽ giám sát cô.”
Anh là camera !
“Ồ.” Tô Lị tiếp tục ngoan ngoãn: “Vậy ngủ đây?”
Lục Diệu: “…”
Trong tiếng còi xe kéo dài do tắc nghẽn, Lục Diệu nghiêng đầu cá ở ghế phụ thực sự ngủ .
Lục Diệu: “…”
Khi Tô Lị tỉnh giấc, họ đến Bộ Quân sự.
Vì đến nhiều , nên Tô Lị quen chân theo Lục Diệu đến văn phòng của .
Peide đợi sẵn ở cửa văn phòng, thấy Lục Diệu xuất hiện, liền ngay lập tức mở cửa văn phòng, theo Lục Diệu và đưa tài liệu cần xử lý trong ngày cho ký.
Tô Lị lái xe cá đến vị trí quen thuộc của , đang chuẩn yên xuống thì đàn ông : “Chuẩn cho một bộ bàn ghế, đặt ngay bên cạnh .”
Ừm, thành viên mới nào sắp gia nhập ?
Peide hành động nhanh, lập tức chuẩn một bộ bàn ghế đặt ngay cạnh bàn việc lớn của Lục Diệu, kích thước khác một chút, nhưng kiểu dáng thì y hệt, màu đen tuyền khiến thấy thích, giống như cái nắp quan tài.
Tô Lị lắc đầu, ai mà thèm bộ bàn ghế kiểu chứ.
“Qua đây, chỗ .”
Tô Lị: ???
Tô Lị với vẻ mặt đờ đẫn bộ bàn ghế mới bên cạnh Lục Diệu, cái cảm giác bất lực giống như hồi bé vì quá nghịch ngợm mà giáo viên kéo đến cạnh bục giảng.
“Làm một bài kiểm tra.”
Bài kiểm tra gì ?
Tô Lị cúi đầu, liền thấy bài kiểm tra tay.
Bài thi đại học?
biến thành cá mà còn bài kiểm tra !
“ là một đại ca xã hội đen nghiệp tiểu học, một t.a.i n.ạ.n xe khiến và cá hoán đổi xác…”
“Làm .” Người đàn ông rũ mắt xuống, một ánh mắt sắc lạnh bay tới.
“Làm thì , hung dữ gì chứ.” Tô Lị lầm bầm tìm bút.
Không tìm thấy, cô bèn lấy một cây từ bàn của Lục Diệu. Cô cầm bút lên nhưng vì tay màng bơi, nên chút quen.
Đế quốc Augustus ngay cả trong thời kỳ chiến tranh cũng từ bỏ vấn đề giáo d.ụ.c cho trẻ em.
Do đó, dù là là thời đại các vì , xã hội sự hòa hợp giữa các chủng tộc, nhưng vẫn duy trì hệ thống giáo d.ụ.c hiệu quả cao, giống như thế giới cô từng sống, sở hữu chế độ thi Đại học tàn khốc nhất.
Tuy nhiên, hệ thống chú trọng hơn đến sự phát triển cá nhân, cần diện mặt, chỉ cần bạn biểu hiện xuất sắc ở một môn học cụ thể là thể đậu các trường đại học chuyên ngành khác , tỏa sáng trong các lĩnh vực khác .
Sáu bài kiểm tra tương ứng với các môn học khác , Tô Lị cầm bút gãi gãi đầu.
Những gì cô học đều trả hết cho thầy cô .
“Bài thế nào?” Tô Lị chỉ câu đầu tiên của bài toán hỏi giáo viên Lục Diệu bên cạnh.
Giáo viên Lục Diệu rũ mắt xuống, đề bài, mà chỉ lặng lẽ cô.
Tô Lị rụt đầu : “ tự , tự .”
Bài toán , còn câu trắc nghiệm. Thôi đành chọn một tờ câu trắc nghiệm .
Tô Lị thành phần trắc nghiệm mấy tờ bài kiểm tra, chằm chằm bài thi và ngẩn .
Cô lật bài kiểm tra ngữ văn , bắt đầu bài văn.
Người cá nhỏ bên cạnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lục Diệu xử lý xong tài liệu tay, nghiêng đầu cô.
Người cá nhỏ đang cắm cúi bài thi để vẽ một bức tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-lam-sao-day-khi-toi-lai-khop-doi-voi-bao-quan/chuong-20-toi-nay-chung-ta-an-gi.html.]
Lục Diệu: “…”
Bài kiểm tra còn vẽ xong, giờ ăn trưa đến .
“Thượng tướng, đây là bữa trưa chuẩn cho ngài và cá của ngài.” Peide hăm hở gõ cửa bước .
Là món gì , mau để xem nào.
“Nghe Lily thích ăn món Trung nên đặt riêng từ một nhà hàng Trung Hoa. Ngài cứ yên tâm, dùng tài khoản cá nhân của , chỉ là gửi lời cảm ơn đến Lily vì sẵn lòng giao tiếp với Nana. Kể từ khi gặp Lily, Nana ngày nào cũng trông vui vẻ.”
Peide mở hộp cơm. Tô Lị thò đầu .
Peide: “Khoai tây sợi xào thanh long.”
Tô Lị: ?
Peide: “Mực xào xoài.”
Tô Lị: ??
Peide: “Còn một món nữa, đây là một món nổi tiếng, cá giấm Tây Hồ.”
Tô Lị: ???
Vì những món đó quá kỳ lạ, nên Tô Lị thậm chí còn ảo giác rằng cá giấm Tây Hồ cũng tệ.
Vẻ mặt của cá nhỏ quả thực quá rõ ràng.
Lục Diệu trầm ngâm : “Đây là tấm lòng của Peide, cứ nếm thử .”
Peide đầy mong đợi Tô Lị.
Nhìn Peide là đủ bao giờ ăn món Trung, vì nên cũng bao giờ những món rốt cuộc kỳ diệu đến mức nào.
Không so sánh thì sẽ đau thương.
Tô Lị đột nhiên nhớ đến cái của Lục Diệu. Lần đầu tiên dẫn cô ăn món Trung, hề dính bẫy.
Tô Lị run rẩy cầm đũa gắp miếng cá giấm Tây Hồ.
Ọe.
“Ngon ?” Lục Diệu giãn mày, trông tâm trạng vẻ khá .
Peide ngoài từ lúc nào.
Tô Lị vội vàng nhổ miếng cá trong miệng : “ Mùi vị của con cá cho nó c.h.ế.t thảm.”
Lục Diệu rũ mắt cúi đầu, kìm mà khẽ một tiếng.
Tô Lị: ???
Có gì mà buồn chứ, còn lén lút nữa.
Vì bữa trưa Peide mang đến thực sự đến ch.ó cũng thèm ăn, nên con cá Tô Lị cũng ăn.
Cô dùng trí não kết nối với chức năng chi trả mật của Lục Diệu để tự gọi đồ ăn bên ngoài, còn tiện thể hỏi khẩu vị của kim chủ.
“Tùy ý.”
Quán ăn một cây cải trắng bán giá 188 đồng. Tô Lị giá cả thì chút quen thuộc, khiến cô cảm giác như về nhà. Vậy chọn quán .
Đồ ăn giao đến, Tô Lị tự gọi cho một phần Phật Nhảy Tường.
Lục Diệu mở hộp cơm , thấy món ăn bên trong, thần sắc khựng : “Đây là cái gì?”
Tô Lị thò đầu : “ Anh là tùy ý mà.”
Cô lấy điện thoại của , chỉ đơn hàng điện t.ử bên , đó chính là một phần set đồ ăn Tùy ý (hộp mù) và một phần Phật nhảy tường.
Set đồ ăn Tùy ý là một phần salad trái cây cộng thêm rau củ.
Tô Lị ăn Phật nhảy tường, Lục Diệu trộn trộn salad trái cây. Anh nhíu mày sốt mayonnaise bên , liếc những món ăn Peide mang tới, im lặng một lúc vẫn chọn salad trái cây và rau củ.
Ăn trưa xong, Tô Lị uống sữa buồn ngủ.
Cơn buồn ngủ mùa xuân thật khó cưỡng , đặc biệt là khi úp mặt xuống bài kiểm tra, những tờ bài thi ánh nắng chiếu ấm áp, quá thích hợp để ngủ.
Ánh nắng buổi trưa gắt, nhiệt độ hôm nay hai mươi tám độ.
Người cá mặc một chiếc váy liền màu trắng, đuôi cá chạm đất, phần cơ thể úp sấp bàn, dù ngủ, nhưng đuôi vẫn thỉnh thoảng động đậy.
Lục Diệu giơ tay rút một tờ bài kiểm tra mà cô .
Dù nhiều câu trả lời điền lung tung, nhưng thể thấy rõ ràng là cô vẫn nền tảng kiến thức.
Người cá bàn lật , khuỷu tay chạm ly sữa đặt ở mép bàn.
Lục Diệu theo bản năng đưa tay đỡ lấy ly sữa suýt đổ, khi suy nghĩ một chút, đặt ly sữa lên bàn của .
Người cá nhỏ thích uống sữa, kể từ khi chức năng chi trả mật của Lục Diệu thì cô thích tự gọi đồ ăn bên ngoài, trong đó mỗi ngày còn nhất định uống một ly sữa.
Ban đầu Lục Diệu hứng thú với loại nước ngọt , nhưng ly sữa hôm nay trông khá mắt, màu tím nhạt, giống với màu đuôi cá của cô.
Lục Diệu xoay nhẹ thành ly, thấy nhãn dán đó: Nho mọng nước.
Anh ngửi thấy mùi vị của quả nho.
Tô Lị ngủ say giấc, lẽ vì hôm nay dùng não quá độ , dù cô cũng nhiều năm đụng đến mấy cái bài kiểm tra nhỏ độc ác . Vì cô gặp ác mộng, mơ thấy giáo viên dùng roi quất vì điểm thi quá kém.
Tô Lị run rẩy cúi đầu, tầm mắt chỉ giới hạn trong một vuông vắn mặt, đột nhiên, cô nhận thầy giáo mặt một đôi ủng quân đội màu đen.
Tô Lị lén lút đưa mắt lên, thầy giáo chiếc ghế xoay lớn của sếp, mặc áo sơ mi trắng, thắt dây lưng đen, tay cầm một chiếc roi da nhỏ. Trên mặt thầy đeo kính gọng vàng, đang cô với ánh mắt đầy uy áp mà khuôn mặt … rõ ràng chính là Lục Diệu.
Tô Lị dọa cho tỉnh giấc.
Cô mơ màng mở mắt, thấy một tiếng thở dốc cực kỳ nhỏ.
Tiếng thở dốc đó mang theo nỗi đau kìm nén, vẻ quen quen.
Tô Lị giữ nguyên tư thế ngủ động đậy, từ góc của cô thể thấy tình trạng của Lục Diệu đang cách cô xa, vẻ thật.
Người đàn ông một tay nắm chặt cánh tay trái của , bàn tay máy và cẳng tay máy cọ xát, phát tiếng động chói tai.
Tô Lị chính là tiếng động đ.á.n.h thức.
Cánh tay trái của Lục Diệu đang run rẩy rõ nguyên do.
Trời còn tối hẳn, những hạt mồ hôi lớn lăn dài trán đàn ông, ướt mái tóc vàng, ngay cả lông mi vàng cũng dính một lớp mồ hôi mỏng, trông như phủ một lớp nước, khiến trông đặc biệt… ngon mắt.
Găng tay của cũng mồ hôi thấm ướt, hàm căng chặt, gân xanh nổi rõ ở cổ.
Dường như quá đau đớn, đàn ông một tay giật tung cổ áo, để lộ áo sơ mi trắng và cà vạt bên trong, cũng x.é to.ạc .
ngay cả khi chịu đựng cơn đau chi giả đến tột độ như , Lục Diệu vẫn nhận ánh mắt của Tô Lị.
Sự cảnh giác cao độ mà rèn luyện từ nhỏ, khiến luôn trong trạng thái căng thẳng thần kinh. Vì thế mà ngay cả khi chiến tranh kết thúc, từ chiến hạm lạnh lẽo chuyển sang chiếc giường ấm áp cũng thể khiến ngủ ngon.
Đau tay giả vẫn còn chịu đựng , điều thực sự khiến cho Lục Diệu thể chịu đựng nổi chính là là đau dây thần kinh, mà chỉ t.h.u.ố.c của Freya mới thể dịu.
Còn về đau cánh tay giả thì hiện tại t.h.u.ố.c hiệu quả, chỉ thể dựa tinh thần lực của bản để vượt qua. May mắn , việc cũng quá khó khăn.
Chỉ là Lục Diệu vốn lòng tự trọng mạnh, ngày thường quần áo cũng tránh mặt khác, sợ thấy cánh tay máy của , chứ đừng đến việc bây giờ Tô Lị thấy bộ dạng khốn khổ .
Mặc dù đây đàn ông chủ động cởi áo và trưng bày cánh tay máy của mặt Tô Lị, nhưng rõ ràng khi đó xem cô là con .
Bây giờ, cá sở hữu trí thông minh của con .
Điều khác .
Hai , ánh mắt đàn ông lạnh sắc. Không khí dường như chút bế tắc.
Theo thỏa thuận xoa dịu cá, giờ phút Tô Lị nên bắt đầu công việc xoa dịu của .
Tô Lị vươn tay.
Lục Diệu giơ tay ngăn cản.
Không ngờ cô chỉ lấy ly Trà Sữa vị Nho Mọng Nước tan chảy bàn việc của đàn ông, hút một ngụm.
Lục Diệu đang giơ tay, run rẩy: “…”
Nhìn cái vẻ cảnh giác của kìa.
Nghĩ đến bộ dạng trói chặt sáng nay, Tô Lị cảm thấy vẫn nên ít lo lắng cho việc thì hơn. Hơn nữa cũng chắc cần sự xoa dịu của cô.
Văn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ ánh nắng di chuyển theo dòng thời gian.
Tình trạng của đàn ông dường như vẫn khá hơn chút nào, Tô Lị trầm ngâm một lát, cẩn thận nhích gần, nhẹ nhàng thì thầm: “Tối nay chúng ăn gì?”