Xuyên không trọng sinh: Làm sao đây khi tôi lại khớp đôi với Bạo Quân - Chương 24: Quà sinh nhật muộn
Cập nhật lúc: 2025-12-05 18:00:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vết thương đầu Lục Diệu khâu, cũng nhiều lắm, ba đến năm mũi mà thôi.
Mũi khâu là do chiều hôm qua khi đưa lão Langdon bệnh viện cấp cứu, Lục Diệu cũng cùng lúc thong thả lấy cho bác sĩ khâu. Vị bác sĩ đó tiêm t.h.u.ố.c mê cho , thì giơ tay từ chối.
Thuốc mê thông thường đối với Lục Diệu căn bản tác dụng.
Là khâu sống đấy!
Vì sợ Langdon toi đời, nên Tô Lị kiên quyết cùng đến bệnh viện, liền cảnh tượng vị khâu sống vết thương cho Lục Diệu.
Anh ở đó, chỉ nhíu mày.
Bác sĩ nhanh, khâu xong liền hiệu cho Lục Diệu một cái, thấy thì dậy, khẽ gật đầu với bác sĩ, đưa Tô Lị rời .
Tô Lị đàn ông sắt thép bên cạnh , theo bản năng đưa tay sờ đầu , hiểu cảm thấy đầu đau.
Đây là bệnh viện tư nhân, chỉ những nhân vật phận, địa vị đạt đến một đẳng cấp nhất định mới thể . Vì , môi trường bên trong bệnh viện bố trí vô cùng tao nhã. Dù cũng là khu vườn mà cô trả tiền mới , nơi trong đều sạch sẽ một hạt bụi, nếu hành lang rộng rãi thoang thoảng mùi nước khử trùng, thì cô nghĩ khu vườn trả phí nào đó .
Người qua nhiều.
Bên Lục Diệu khâu xong, thì bên Langdon cũng đẩy . Ông vấn đề gì lớn, chỉ là tỉnh, ước tính ngày mai mới tỉnh nên bác sĩ bảo Lục Diệu đưa cá về nhà chờ tin tức.
Người cần c.h.ế.t c.h.ế.t~
Tô Lị cảm thấy khi Lục Diệu bác sĩ câu “ thoát khỏi nguy hiểm tính mạng” thì sáu chữ in ngay mặt .
Này , tên đàn ông sắt đá , quá lộ liễu quá đấy.
Vết khâu đầu Lục Diệu là chỉ tự tiêu, lẽ do thể chất thực sự khác thường, vết thương của lành nhanh, chỉ vài ngày là còn thấy dấu vết, cũng hói.
Langdon vẫn còn viện, mới , cũng ăn món ngon gì, chỉ thể truyền ít dịch dinh dưỡng. Vì tạm thời thiếu một mối họa như , nên chỗ của Lục Diệu và Tô Lị liền thanh tịnh hơn khá nhiều.
Thời gian bước sang tháng năm, thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức.
Cơ thể cá của Tô Lị nhiệt độ cơ thể quanh năm thấp, đặc biệt sợ nóng. Cô văn phòng thì ngay lập tức bò đệm lạnh cá mặn.
Lục Diệu mặc quân phục chỉnh tề, bắt đầu việc.
Tin nhắn trong nhóm chat phụ cá ngừng tuôn .
Lục Diệu tranh thủ mở xem một cái, là Lâm Shasha tổ chức tiệc sinh nhật cho cá nhà , đang mời các phụ cá khác tới tham dự.
Shasha: “Thiệp mời điện tử.”
Ảnh bìa thiệp mời điện t.ử chính là cá màu xanh.
Lục Diệu giơ tay đóng nhóm chat, ngờ vô tình nhấp .
Trân trọng mời ngài và bảo bối của ngài đến tham dự tiệc sinh nhật của bảo bối nhà ngày sáu tháng sáu.
Sau đó là hàng chục tấm ảnh cá.
Và hàng chục tấm ảnh cá cùng phụ .
Nếu thiệp mời thực sự thể nhét thêm nữa, e rằng còn đăng thêm hàng ngàn tấm ảnh.
Lục Diệu đóng thiệp mời, đang chuẩn thoát .
Shasha: “Thượng tướng, ngài đến ?”
Lục Diệu bản ghi , rõ ràng gì.
Shasha: “ ở đây thể thấy nào nhấp thiệp mời ( cá nhỏ thẹn thùng JPG).
Biểu tượng cảm xúc Shasha dùng vẫn là do cá nhà .
Lục Diệu: “…”
Shasha: “Lily lẽ cũng thích chơi cùng với cá bằng tuổi?”
Lục Diệu ngước mắt một cái về phía Tô Lị đang chơi máy tính thông minh.
“Muốn ?”
“Đi ?” Tô Lị rảnh ngẩng đầu.
“Đi ăn cơm.”
“Đi.”
Lục Diệu cúi đầu gõ chữ: “Đi.”
Shasha: “(*^^*) Được nha.”
Shasha: “ chuẩn mua viên trái tim hy vọng màu xanh quà sinh nhật cho bảo bối nhà , đừng tranh với nhé.”
Sau đó Shasha đăng ảnh trái tim hy vọng trong nhóm.
Đó là một viên đá quý màu xanh lam to bằng quả trứng cút, xung quanh khảm kim cương lớn, thành hình chiếc vòng cổ.
Shasha: “Ngay trong buổi đấu giá tối ngày .”
Trong nhóm quả thật hứng thú với trái tim hy vọng màu xanh .
Shasha: “Không tranh với nha ( cá nhỏ cầm d.a.o đe dọa JPG).”
Shasha: “ nhất định .”
Shasha: “À , nhớ Thượng tướng đăng một tấm ảnh cá mừng sinh nhật, quà sinh nhật mà Thượng tướng tặng cho cá nhà ngài chắc chắn là quý giá và độc đáo lắm ?”
Lục Diệu tặng quà...
Lục Diệu: “Ừm.”
Nhìn cái chữ mà hồi đáp một cách khó hiểu , Lục Diệu im lặng nửa khắc, đó đóng máy tính thông minh, dậy : “Tan .”
“Á, còn chơi xong game mà?” Tô Lị vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Bây giờ ăn cơm ?”
Cái gã cuồng công việc hôm nay nghỉ sớm ?
“Có việc.”
Tô Lị theo Lục Diệu lên xe, phát hiện họ đường về nhà.
“Đi ?”
“Có việc.”
Chậc chậc, cứ thích thần thần bí bí.
Vì đường quá xa, nên Tô Lị ngủ một giấc giữa chừng, đợi đến khi cô tỉnh dậy, phát hiện đang ở trong một bãi đỗ xe ngầm.
Xung quanh yên tĩnh, Lục Diệu cũng mất tiêu.
Cô đưa tay đẩy cửa xe, đẩy .
Tô Lị áp mặt cửa sổ xe, quan sát tình hình bên ngoài.
Trong bãi đỗ xe ngầm tối tăm, lượt bước từ những chiếc xe đắt tiền, họ mặc lễ phục hoa lệ, mặt đeo những chiếc mặt nạ quái dị yêu dã và cả những phục vụ cũng đeo mặt nạ dẫn đường, biến mất ở góc rẽ.
Vũ hội hóa trang?
Một tiếng “tách” vang lên, cửa khoang lái đột nhiên ai đó mở .
Tô Lị đầu, thấy phía một đàn ông mặc vest đen, nửa khuôn mặt mặt nạ da che phủ. Mái tóc vàng mắt vàng, vai rộng eo thon, quyến rũ gợi cảm.
Mỹ nam đeo mặt nạ? Chẳng lẽ đây chính là tình yêu đến nhà mà cô hằng mong ước bấy lâu nay? Không đúng, là tên cướp tình yêu!
“Đeo cái .”
Mỹ nam đeo mặt nạ đưa chiếc mặt nạ khác trong tay cho Tô Lị, giọng quen thuộc.
Tô Lị chằm chằm .
“Là .”
Anh giơ tay tháo mặt nạ , lộ khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo tuấn tú như bích họa đó.
Ồ, thì là .
Có một loại cảm giác ngượng ngùng khi thấy quen cũ giả vờ trai.
Chiếc mặt nạ Lục Diệu đưa cho Tô Lị là một chiếc mặt nạ bươm bướm màu trắng, đeo ở nửa khuôn mặt, hai bên cánh bướm cong lên, kết hợp với mái tóc dày của cô, vặn che đôi tai cá của cô.
Tô Lị theo yêu cầu của Lục Diệu đeo mặt nạ , lên xe cá, đắp chăn, che đuôi cá của , theo phục vụ đại sảnh.
Đây dường như là một đại sảnh đấu giá, bên trong đầy những đeo mặt nạ, họ đang đối diện với một sân khấu, sân khấu treo rèm nhung đỏ, xung quanh phát nhạc nhẹ.
“Đây là chỗ nào?” Tô Lị nhỏ với Lục Diệu.
Mặc dù chăn che cái đuôi cá của cô, nhưng cô vẫn sợ phát hiện phận cá của , vì , Tô Lị rướn , lúc chuyện gần như c.ắ.n tai Lục Diệu, kiểu lời thì thầm đó, chỉ một thấy.
Ngón tay máy của đặt ở chỗ tay vịn ghế khẽ động đậy, bên tai còn thoang thoảng dư âm thở nhẹ nhàng của cá.
“Đấu giá.” Lục Diệu giơ tay điều chỉnh mặt nạ một chút, đồng t.ử màu vàng kim ánh sáng che phủ, rõ cảm xúc.
“Vậy tại đeo mặt nạ?”
Trông giống buổi đấu giá chính thức chút nào.
“Vì đây là buổi đấu giá chợ đen ở lòng đất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-lam-sao-day-khi-toi-lai-khop-doi-voi-bao-quan/chuong-24-qua-sinh-nhat-muon.html.]
Họ đến đúng lúc, mới xuống bao lâu, thì buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Không chỉ khách hàng đeo mặt nạ, mà bất kỳ ai mặt tại đó, bao gồm cả phục vụ đều đeo mặt nạ.
Họ giữa các khách hàng, lúc thì rót rượu, lúc thì cắt xì gà.
Tô Lị đưa tay lấy một điếu xì gà, thì Lục Diệu trực tiếp rút , đôi mắt vàng kim đó lơ đãng cô một cái.
Cá hút thuốc.
Không cần cũng gì .
Tô Lị sờ sờ chiếc găng tay tay , vẻ lớn, vì là của Lục Diệu nên hợp với kích cỡ của cô, chỉ dùng tạm thời để che màng bơi cá lòng bàn tay cô.
Ngoài rượu vang đỏ , còn sâm panh, đồ ngọt, nước ngọt ga.
Tô Lị gọi một ly nước ngọt ga, lấy hai cái bánh cupcake kem.
Nước ngọt ga nhiều bọt khí, bên trong cắm một cái ống hút.
Tô Lị mở miệng, khẽ hút một ngụm nước ngọt ga.
Nước ngọt ga khuấy với đá viên, miệng liền sảng khoái mát lạnh, cảm giác sủi bọt đầy đủ.
Cô dùng thìa múc một chút kem cho miệng, mềm mại mang theo mứt dâu tây tự nhiên, tan chảy ngay khi miệng.
“Chào buổi tối các quý cô và quý ông, chào mừng đến với buổi đấu giá nghệ thuật buổi tối chợ đen . Bây giờ xin giới thiệu đến tất cả món trưng bày đầu tiên của chúng hôm nay.”
“Họ tại gọi điện thoại ?” Tô Lị nảy sinh nghi vấn.
“Đang hỏi ông chủ họ mua .”
Vậy các ông chủ đều đến ư?
“Vậy tự đến?”
Ánh mắt Lục Diệu rơi khuôn mặt cá với kem dính ở khóe miệng.
Chiếc mặt nạ cá đang đeo che nửa khuôn mặt, vặn để nửa khuôn mặt cản trở việc ăn uống.
“ rảnh.”
“Ồ.”
Tô Lị còn nữa.
“Đừng gần .”
Tô Lị: ???
Ai thèm đến gần !
Buổi đấu giá tiếp tục, Tô Lị từng món đồ đưa lên sân khấu, từng món một đấu giá .
Cô ăn hai cái bánh cupcake, ba ly nước ngọt ga, ăn uống nổi nữa.
Khi nào họ mới ?
“Bây giờ, là món đấu giá cuối cùng, độc nhất vô nhị, trái tim đại dương tím, giá khởi điểm, 20 triệu đồng .”
Trong thời chiến, trái tim đại dương chảy chợ đen, bây giờ đặt tại buổi đấu giá.
Những ở đây đều đến vì viên trái tim đại dương .
Điện thoại máy tính thông minh của tất cả đều đổ chuông, hiện trường thành một mảnh hỗn loạn.
Tô Lị ăn bánh ngọt nhỏ, trái , đang đợi tan .
“Muốn ?”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng .
Muốn cái gì?
Anh chống cằm bằng một tay, ở đó, khẽ mở đôi môi mỏng: “Khá .”
Lục Diệu đang chuyện với Tô Lị, nhưng ánh mắt rơi viên trái tim đại dương đó.
Nó đặt chiếc hộp cao cấp bằng nhung lụa màu đen, màu đen tuyền càng nổi bật màu sắc thuần khiết của viên trái tim đại dương màu tím đó.
Người phục vụ ngang qua, lấy xuống một cái bánh ngọt nhỏ cho Tô Lị.
Lúc cúi thấy đôi mắt của thiếu nữ.
Đôi mắt màu tím nhạt, thoạt màu sắc giống hệt viên trái tim đại dương đài.
Sắc mặt phục vụ khẽ biến, ánh mắt rơi đàn ông bên cạnh thiếu nữ.
Quả nhiên, giơ tay, trong đồng t.ử màu vàng kim lưu chuyển ánh sáng màu tím.
Người điều hành đấu giá chợ đen đeo mặt nạ đài vẻ mặt kích động: “Vị khách đó giá, một trăm triệu đồng .”
Vị nào?
Tô Lị theo tay đài, sang bên cạnh .
“Còn ai tăng giá nữa ?”
Trên sàn một ai đáp , điện thoại máy tính thông minh tay liên tục cúp máy, rõ ràng là thể tăng giá thêm nữa.
Viên trái tim đại dương vượt giá quá nghiêm trọng, nghiêm trọng vượt qua giá trị thật của nó.
“Chúc mừng vị khách giành trái tim đại dương.”
Lúc Tô Lị bước từ buổi đấu giá chợ đen, cổ cô đang đeo viên trái tim đại dương trị giá một trăm triệu đồng đó.
Cô vẫn còn ngơ ngác.
Không , đeo cho cô ?
Tô Lị , nhưng ngại vì quá nhiều qua bên cạnh, nên cô tạm thời chọn im lặng.
Cô cẩn thận bảo vệ món đồ một trăm triệu lên xe.
“Thứ để ở chỗ an lắm ?”
Lục Diệu đang khởi động xe, liền .
“Quà sinh nhật, cô thích ?”
“Hả, hả?”
“Quà sinh nhật muộn.” Lục Diệu nghiêng , giơ tay tháo chiếc mặt nạ mặt Tô Lị.
Sắc mặt thiếu nữ ngơ ngác.
Cũng, cũng là thích.
Cô chớp chớp đôi mắt màu tím: “ đắt quá.”
Thật sự tặng cô ? Sao cô cảm thấy bầu khí cứ kỳ quái thế nào ?
Lục Diệu đầu, tháo mặt nạ của , tiện thể khởi động xe: “Lâm Shasha mua một viên trái tim hy vọng màu xanh khác cho cá nhà cô .”
“Ồ.”
Ra là so sánh.
Bởi vì cá của Lâm Shasha , cho nên đường đường là cá của Thượng tướng cũng thể thiếu, nên mới rảnh rỗi sinh nông nổi đến mua cho cô một viên đá quý lớn màu tím ?
Lúc về đến nhà thì trời mờ tối, Tô Lị bò ghế sofa, lắc lư cái đuôi, quan sát viên đá quý lớn màu tím .
Vẻ tì vết.
Đẹp quá.
Ai mà thích đá quý lớn cơ chứ?
Tô Lị đeo viên đá quý lớn lên cổ, lấy gương soi qua , phát hiện mắt giống màu viên đá quý .
Giống quá.
Tô Lị giơ viên đá quý đặt cạnh mắt để so sánh.
Lục Diệu tắm xong đẩy cửa bước , thì thấy cá nhỏ đang chơi với viên đá quý.
Một viên đá quý lớn long lanh, đặt cạnh là một đôi mắt to màu tím đang chớp chớp.
Trong bóng tối, phân biệt , rốt cuộc cái nào hơn.
Lục Diệu tới, đầu ngón tay chạm nhẹ trán Tô Lị: “Ngủ .”
Anh đeo găng tay.
Ngón tay máy lạnh chạm trán Tô Lị, rời .
Tô Lị chớp chớp mắt, như quỷ thần xui khiến thốt một câu: “Anh thơm quá.”