Xuyên không trọng sinh: Làm sao đây khi tôi lại khớp đôi với Bạo Quân - Chương 26: Người cá thuần khiết nóng bỏng

Cập nhật lúc: 2025-12-05 18:02:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Shasha: “Thật sự đến tiệc sinh nhật ?”

 

Lục Diệu: “Không tiện lắm.”

 

Shasha: “Thôi , thì là thật đáng tiếc.”

 

Mặc dù đáng tiếc, nhưng Lâm Shasha cũng cách nào, dù vị Thượng tướng cũng mà cô thể nài nỉ, uy h.i.ế.p dụ dỗ .

 

Lục Diệu đặt máy tính thông minh xuống, cúi đầu cá đang ôm chặt lấy chịu buông, trầm ngâm thở một

“Buông tay.”

 

“Eo của thon quá.”

 

Lục Diệu: “…”

 

Lục Diệu tức đến mức bật .

 

Peide gõ cửa bước , liềm ngay lập tức thấy Thượng tướng nhà ở bàn việc, còn cá thì dính chặt

 

Mái tóc cá buông xõa, gương mặt đỏ bừng, cánh tay nhỏ mềm mại siết chặt lấy đàn ông, đuôi cá quẫy liên tục trông vô cùng hưng phấn, giống như một cái móc khóa cỡ lớn.

 

“Tình cảm của Thượng tướng và Lily thật đấy.” Peide nhịn mà lên tiếng.

 

Kể từ , cái tính cách nhiều của Pede bộc lộ mặt Lục Diệu: “ đầu tiên thấy Thượng tướng vui vẻ như .”

 

Peide vẻ mặt tớ lâu năm.

 

Gương mặt Lục Diệp ngay lập tức trở nên vô cảm: “Ra ngoài.”

 

Không , Tô Lị hôm nay luôn cảm thấy Lục Diệu thơm tho, ngọt ngào như một miếng bánh kem dâu tây.

 

Cô bám suốt cả ngày mà vẫn thấy đủ.

 

tắm.”

 

cùng .”

 

Người đàn ông gỡ ngón tay của cô , khóa cô ở bên ngoài cửa.

 

Tô Lị áp sát cửa phòng tắm: “Cho , cho !”

 

Bên trong truyền đến tiếng nước, rõ ràng là phớt lờ cô.

 

Cảnh tượng , trong khoảnh khắc liền khiến cô nghĩ đến con mèo béo nhà .

 

Ngày thường thì thích chủ động tương tác với cô, chỉ khi cô tắm thì nó mới theo . Đôi khi cô đóng cửa , nó cũng sẽ cào cửa điên cuồng cho đến khi cô mở cửa .

 

Bây giờ, Tô Lị cảm thấy giống hệt con mèo béo vô cùng cố chấp của nhà cô. 

 

Mặc dù cô cũng con mèo béo đó cố chấp vì điều gì, nhưng điểm cố chấp của cô thì rõ ràng vô cùng.

 

đàn ông.

 

Khi Lục Diệu đẩy cửa bước , chỉ quấn một chiếc khăn tắm, còn cá thì đang bò ở cửa và đang cào tấm thảm.

 

thấy tiếng động tĩnh, liền ngước đầu lên về phía .

 

Người đàn ông theo bản năng lùi một bước, đưa tay ấn đầu cô: “Đừng qua đây.”

 

chỉ thôi, .

 

Cánh tay cơ khí của đàn ông chế tạo theo tỷ lệ cơ thể, nên khi ấn lên đầu liền cho Tô Lị thể nào tiến lên.

 

Cô đưa tay , nhưng chạm tới đàn ông.

 

Lục Diệu một tay mở máy tính thông minh, tìm kiếm cách để cá trong kỳ phát tình bình tĩnh trở .

 

Tài liệu rằng, cá thường phát tình lúc giao giữa mùa xuân và hè, chu kỳ phát tình thông thường là năm đến bảy ngày. Và cá trong kỳ phát tình thường sẽ trở nên hưng phấn và bám .

 

Là vô cùng hưng phấn và bám .

 

Lục Diệu tiếp tục cuộn xuống.

 

Làm thế nào để cá trong kỳ phát tình yên tĩnh .

 

Làm tiêu hao bớt thể lực cá, thể giảm mức độ hưng phấn của họ một cách hiệu quả.

 

Hoặc là nhẹ nhàng vỗ mông, cũng thể giúp cá giảm bớt mức độ hưng phấn một cách hiệu quả.

 

Lục Diệu: “…”

 

Lục Diệu buông tay ấn Tô Lị , khi cô dán lên thì nhanh chóng bước phòng đồ.

 

Tô Lị nhốt bên ngoài phòng đồ.

 

Cửa phòng đồ là bằng kính, cô áp sát lên đó, cố sức trong.

 

Người đàn ông lưng với cô, giật chiếc khăn tắm xuống.

 

Kính màu xám mờ ảo, mặc dù chỉ thể thấy lờ mờ cái lưng, nhưng Tô Lị vẫn nhịn mà thốt lên tiếng kinh ngạc.

 

Wow!

 

Lục Diệu mặc xong quần áo, đẩy cửa phòng đồ bước .

 

Tô Lị ngước lên , phát hiện đàn ông mặc đồ ngủ, mà một bộ đồ thể thao màu trắng.

 

Người đàn ông ít khi mặc những bộ quần áo gam màu sáng như thế , tóc vẫn còn ướt, mái tóc bình thường chải gọn gàng buông xõa xuống, che phủ mày mắt, bây giờ kết hợp với bộ đồ thể thao thuần khiết vô địch, quả thực chính là trai chính hiệu!

 

Lục Diệu cúi đầu, xuống cá đang ôm chặt đùi .

 

Anh kéo lê cá, về phía cửa.

 

“Anh ?”

 

Người đàn ông chuyện, chỉ mãi bước .

 

Chẳng lẽ là... Lục Diệu cuối cùng cũng hết chịu nổi sự hành hạ nên gọi cho mười nam mẫu cho cô !

 

“Đợi một lát.”

 

Tô Lị nhanh chóng buông tay, tạm thời để Lục Diệu đợi một chút. 

 

Sau đó nhanh chóng đến phòng của , lục một chiếc váy dài nhỏ hai dây đính hạt ngọc trai màu trắng từ đống quần áo trong phòng đồ, còn là kiểu hở lưng.

 

Đeo thêm chiếc dây chuyền ngọc trai nhỏ xinh của cô, mặc dù cô cũng đeo viên đá quý lớn màu tím mà Lục Diệu tặng cho cô đó, nhưng quý giá như mất thì

 

Vẫn nên để trong két sắt thì hợp hơn.

 

Cuối cùng lục hộp trang điểm của , bắt đầu trang điểm.

 

Làm tóc một chút nữa.

 

“Xong ?”

 

“Đợi thêm một phút.”

 

Một tiếng , Tô Lị cuối cùng cũng trang điểm xong.

 

“Người cá thuần khiết nóng bỏng~ Tối nay cô đến nhà ~” 

 

Miệng cô ngâm nga bài hát, đeo túi xách nhỏ xuất hiện mặt Lục Diệu.

 

Người đàn ông lướt cô một lượt, đẩy xe cá cho cô: “Chúng ngoài.”

 

Thời gian quá muộn, lúc hai ngoài trời mới tối xuống.

 

Kiểu bầu trời nửa sáng nửa tối là phù hợp nhất để gọi nam mẫu .

 

Tô Lị xe, bắt đầu sử dụng máy tính thông minh để tra cứu các câu lạc bộ nam mẫu gần đó.

 

Dường như câu lạc bộ đ.á.n.h giá khá .

 

Tô Lị mở ảnh , trai , đó mở khu vực bình luận.

 

Bình luận ghim là: “Ảnh giả đừng đến, chỉ uống một chén rượu thôi báo cảnh sát .”

 

Chậc chậc chậc, mấy xem. Đổi một quán đắt hơn xem tiếp .

 

Suốt dọc đường, Lục Diệu lái xe, còn Tô Lị thì lo tìm kiếm cửa hàng nam mẫu.

 

Thời gian trôi nhanh, xe dừng .

 

Tô Lị chớp chớp đôi mắt mỏi và nhức, nghiêng đầu ngoài.

 

Hửm? Đây là nơi nào?

 

Sân bóng đá robot tự động, cho phép chứng sợ xã hội thể trải nghiệm sức hấp dẫn của bóng đá một .

 

“Đá .”

 

Không chứ, bắt một con cá đến đá bóng ư?

 

Ánh mắt Lục Diệu hạ xuống, đối diện ánh mắt của Tô Lị, chậm rãi đẩy cô đến vị trí thủ môn.

 

Không , còn bắt một con cá chân canh giữ khung thành ư?

 

“Bắt đầu thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-lam-sao-day-khi-toi-lai-khop-doi-voi-bao-quan/chuong-26-nguoi-ca-thuan-khiet-nong-bong.html.]

Cái gì bắt đầu, khoan !

 

Mười mấy con robot nối đuôi bước , một quả bóng đá tranh giành điên cuồng giữa chúng.

 

Mùa đúng là thời điểm để đá bóng, t.h.ả.m cỏ dại xanh xem, màu xanh lục xem, bụi bay mù mịt xem.

 

Khoan , khoan , đừng đá, đừng đá nữa!

 

Một trong robot con cướp bóng, đúng lúc chuẩn sút gôn, thì quét thấy bóng phía , thực hiện phân tích nhanh trong một giây, khóa mục tiêu là đuôi cá của đối phương.

 

Động tác nâng chân sút gôn của robot khựng , bóng đá một robot khác cướp mất.

 

Theo quy định pháp luật về cá, robot những điều gây tổn hại cho cá.

 

Tô Lị: “…”

 

Gió thổi qua tai cô, cô cảm thấy tinh thần của như hút cạn trong chốc lát.

 

Đội của họ thắng , bởi vì bên đối diện dám đá.

 

“Ở đây còn sân tennis, sân bóng rổ, sân cầu lông…”

 

sẽ phát tình nữa!”

 

Phát tình, phát tình nữa thì chính là chó.

 

Gâu!

 

Sáng hôm , Lục Diệu cá đang bò ở cửa phòng , cái chân nhấc lên lập tức rụt .

 

Tối hôm qua, khi Lục Diệu dẫn dạo một vòng trở về, Tô Lị quả thực thể ngủ

 

sáng nay tỉnh dậy, cơn ngứa ngáy trong lòng về. 

 

Khi cô thấy áo khoác của đàn ông vắt ghế sofa, liền với tay quấn lên , ngửi mùi thơm áo, đó thuận thế ở cửa phòng , buồn chán cạy khe cửa.

 

Trời hửng sáng, Lục Diệu luôn luôn thức dậy sớm.

 

Anh cúi mắt, dây buộc quần dài ngủ màu xám nhẹ nhàng buông lỏng xuống.

 

Tô Lị với tay, kéo kéo sợi dây.

 

Lục Diệu nhấc tay, rút sợi dây khỏi tay cá.

 

Mặc dù góc thấy, nhưng Tô Lị vẫn thành thật

“Người yêu của ông nội trông vẻ dễ giẫm lên.” 

 

Nói xong, Tô Lị nuốt nước bọt.

 

Lục Diệu trầm ngâm thở một , đó đưa tay vò một nhúm tóc, tóc mái màu vàng kim trượt qua kẽ tay , mang theo ánh sáng lấp lánh nhỏ, tầm mắt của Tô Lị cũng theo sát.

 

"Tít tít tít." Âm thanh truyền đến từ cửa, đến thăm.

 

Lục Diệu bước tới, mở thiết liên lạc.

 

“Xin chào, dịch vụ vệ sinh tận nhà đây.”

 

Lục Diệu nhíu mày, mới định rằng hề gọi dọn dẹp, đột nhiên thần sắc khựng , đầu cá đằng .

 

“Cô gọi ?”

 

“Là gọi.”

 

Lục Diệu nhíu chặt mày hơn, nhưng vẫn mở cửa.

 

Mười vệ sinh trai đến, tất cả đều là những trai do cô đích lựa chọn kỹ lưỡng.

 

“Anh?” Anh dẫn đầu thấy mở cửa là một đại mỹ nam tóc vàng mắt vàng tuyệt đỉnh, đầu tiên là cảm thấy tự ti một chút, đó mới nhớ trong: “Chỉ một thôi ạ?”

 

Chẳng còn một con cá ?

 

Tô Lị chớp chớp mắt.

 

Lục Diệu khoanh tay dựa cửa: “Còn một nàng tiên cá.”

 

“Người cá của ngài thật xinh , chúng đầu tiên thấy cá đó.” 

 

Dừng một chút, mười trai , một trong đó : “Anh ơi, chỉ cần chịu thêm tiền, chuyện đều dễ , đàn ông chúng cũng .”

 

Tô Lị: “…”

 

Lục Diệu: “…”

 

Các vệ sinh trai đuổi thương tiếc, còn trong nhà, Tô Lị chạy trốn khắp nơi, nhưng vẫn thoát khỏi ma trảo của Lục Diệu.

 

“Lại đây.”

 

theo Lục Diệu khu vườn bên ngoài.

 

Thật đây là đầu tiên cô đến khu vườn , tuy sống ở đây hơn một tháng, nhưng cô hầu như ngày nào cũng cùng Lục Diệu, thời gian ngắm nghía khu vườn nhỏ.

 

Trong vườn robot đang cắt tỉa, những đóa hoa rực rỡ đúng mùa cắt tỉa thành hình que kẹo mút.

 

Đi sâu hơn, những đóa hoa s.ú.n.g nổi mặt nước, đó là một khu vườn Monet phiên bản đời thực, còn những bông hoa nhỏ mà cô hề tên đang đung đưa trong gió, như một bức tranh sơn dầu.

 

Trên con đường rải sỏi vụn, Tô Lị kìm hái một bông hoa nhỏ màu xanh lam cài lên tai.

 

Lục Diệu đầu cô, ánh mắt khẽ động theo cánh hoa nhỏ màu xanh lam, dừng khuôn mặt mềm mại như hoa của cô gái.

 

“Anh ?” Tô Lị đưa tay , đưa bông hoa nhỏ màu xanh bên tai cho Lục Diệu.

 

“Không cần.” Người đàn ông lưng .

 

Không cần thì thôi, cô tự đeo.

 

Ngồi chiếc xe qua con đường nhỏ, Tô Lị thấy một hồ bơi khổng lồ trong vắt.

 

Bởi vì thành hồ bơi là màu xanh lam, nên mặt nước lấp lánh phản chiếu càng thêm màu xanh lam trong vắt.

 

Hồ bơi lớn hơn nhiều so với cái bể nước mà cô tự ở.

 

Lục Diệu bước tới, thò tay thử nhiệt độ nước, nhảy xuống .

 

Người đàn ông chỉ mặc quần, mặc áo, chiếc quần màu xám nước ướt, dính , bơi xuống đáy hồ, kiểm tra tình trạng vệ sinh, nổi lên: “Xuống đây.”

 

Dưới ánh bình minh, mái tóc vàng của đàn ông ướt đẫm, giọt nước trượt theo sợi tóc, một thậm chí đọng xương quai xanh, mặt trời chiếu rọi lấp lánh. 

 

Xuống nữa, là tám múi cơ bụng và rãnh eo sâu hoắm.

 

“Nhìn ngẩn ngơ gì đấy?”

 

Anh đấy, phụ nữ buổi sáng lúc mới ngủ dậy thì chút suy nghĩ đắn lắm.

 

Tô Lị thành thật : “Muốn cưỡi lên hô hấp nhân tạo một chút.”

 

Lục Diệu: “…”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Lị ném thẳng xuống hồ bơi để tĩnh tâm.

 

Lục Diệu bên hồ bơi, nàng tiên cá đang thong thả trồi lên lặn xuống trong hồ, khi suy nghĩ một lát, lấy một cái hộp từ trong nhà .

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một sợi dây chuyền ngọc trai từ trời rơi xuống.

 

Tô Lị: !!! 

 

Dây chuyền của cô.

 

Sau đó là mười mấy chiếc đồng hồ nhỏ mà cô sưu tập.

 

Tại Lục Diệu mật khẩu két sắt của cô chứ!

 

Tô Lị bận rộn như một con nhỏ đuổi theo chúng, nước hồ bơi đuôi cá của cô đập “ào ào”.

 

Một giờ , Tô Lị ôm lấy những bảo bối của cô, mệt lử trong ổ cá Mona Lisa của .

 

Người đàn ông ngang qua mặt cô, Tô Lị thậm chí còn sức để nhấc mí mắt lên.

 

Đã vắt kiệt sức lực.

 

Vì sự huấn luyện kiểu quân đội của Lục Diệu, nên kỳ động d.ụ.c của Tô Lị trở nên cực kỳ quy luật, cơ hội động d.ụ.c nào cả!

 

Cô sờ bụng , thậm chí còn cảm nhận rõ ràng đường nét múi bụng.

 

Tập luyện thêm nữa cô sẽ mọc cả tám múi cơ bụng mất thôi?

 

Người đàn ông quân phục xong, nàng tiên cá nhỏ vẫn đang dài trong ổ cá lười biếng.

 

Cái ổ cá là do nàng tiên cá nhỏ tự chọn, là một kiểu dáng mới lạ.

 

Trong cái ổ hình tam giác khổng lồ, bên trong cùng là ảnh một bức danh họa thế giới, bên ngoài bọc bằng một cánh tay phụ nữ 3D, nàng tiên cá sấp trong, hệt như đang trong vòng tay dịu dàng của phụ nữ .

 

Robot giúp việc xong bữa sáng.

 

Lục Diệu một tay bưng cà phê gọi cô: “Lại đây.”

 

Tô Lị sờ đường múi bụng của lắc đầu: “ đầy mùi cá dám gần đầy mùi máy móc.”

 

Loading...