Xuyên không trọng sinh: Làm sao đây khi tôi lại khớp đôi với Bạo Quân - Chương 27: Thắt cà vạt

Cập nhật lúc: 2025-12-05 18:02:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện tại Nguyên soái Langdon vì tự ý can thiệp quyền tự do bầu cử, nên tước tư cách bỏ phiếu và áp giải Tòa án xét xử. 

 

Đồng thời, hoạt động bỏ phiếu bầu Nguyên soái mới cũng tổ chức theo đúng kế hoạch.

 

“Lãnh đạo của mười một khu đến hết .” Freya mặc quân phục đen trang trọng, nghiêng đầu Lục Diệu đang bên cạnh

 

“Diệu, tổng cộng mười một phiếu, Công tước Wellington và Bá tước Grey xác nhận sẽ bỏ phiếu cho , còn chín phiếu,” Dừng một chút, Freya : “Anh Nữ Bá tước Aethel.Bathory của khu Chín ?”

 

“Biết.”

 

“Mặc dù khu Chín giàu , nhưng nắm giữ nhiều tài nguyên sản xuất của Augustus nhất và cũng cung cấp nhiều vật tư viện trợ nhất trong thời chiến. Trong tất cả các nhà lãnh đạo của mười một khu, Nữ Bá tước Aethel tiếng lớn, ngay cả Phụ hoàng cũng nể bà ba phần.”

 

Lục Diệu giơ tay chỉnh sửa máy tính cá nhân: “Đến Heboria , chuyện sẽ còn tùy thuộc họ nữa.”

 

Hôm nay trời nắng rực rỡ, sân bay trực thăng khổng lồ, lượt hơn chục chiếc máy bay hạ cánh.

 

Freya dẫn đầu binh lính ở phía nhất, ngay là Lục Diệu.

 

Mười một vị lãnh đạo lượt xuất hiện mặt .

 

Sân bay trực thăng gió lớn, đầu tiên là một vị Nữ Bá tước.

 

đội một chiếc mũ rộng vành bằng nhung, trang trí bằng ren đen và ngọc trai trắng. Trên mặc một chiếc váy dài xếp ly màu xanh lam bảo thạch, tao nhã đến mức dường như đến để bỏ phiếu, mà là đến tham gia tiệc chiều.

 

Người phụ nữ bước đến gần, mới thấy khuôn mặt bà chút dấu vết thời gian, vẻ bảo dưỡng .

 

“Bá tước Aethel, ngài khỏe .” Freya tiến lên chào hỏi.

 

Aethel búi tóc cao, bà dùng hai tay nhấc váy, khuỵu gối đáp lễ: “Hoàng nữ.”

 

“Cảm ơn các vị quang lâm, xin mời theo .”

 

Freya sớm sắp xếp chỗ ở cho , đó là một khu vườn hoàng gia tên là trang viên Vân Đốn, gần sân bay trực thăng.

 

Mặc dù do chiến tranh, nhiều phần bên trong trang viên Vân Đốn phá hủy, nhưng hơn nửa năm Freya cho tu sửa, cũng coi như miễn cưỡng khôi phục bảy, tám phần.

 

Đoàn xe nối đuôi tiến trang viên Vân Đốn, từ xa thể thấy những bức tường cao màu vàng nhạt và mái nhà màu xám.

 

Đi vòng qua sân khổng lồ, đoàn xe đến khu vực cư trú.

 

“Để chào mừng các vị đến thăm, hôm nay chuẩn một buổi tiệc trong đại sảnh.” Freya mỉm mời tham gia tiệc tối nay.

 

Công tước Wellington và Bá tước Grey gật đầu đáp , còn Nữ Bá tước Aethel thì gì, chỉ đáp bằng một cú nhấc váy chào, thẳng lưng rời .

 

Mấy vị lãnh chúa còn , cũng tản rời .

 

Lục Diệu tỏ chút lơ đễnh, cúi đầu đồng hồ máy tính cá nhân.

 

Freya nghiêng đầu : “Sao thế? Anh việc cần giải quyết ?”

 

“Ừm, đây.” Lục Diệu gật đầu.

 

Freya theo vài bước, thấy Lục Diệu dính vảy tiên cá màu tím, chợt bừng tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ mang cả Lily đến đây? Cô ?”

 

“Bị lạc .”

 

Đây là đầu tiên Tô Lị đến thế giới nghỉ dưỡng.

 

Kiếp khi cô chuột, nếu đang học, thêm thì cũng là đang việc. 

 

Kiếp trâu ngựa, kiếp tận hưởng phồn hoa của nhân gian.

 

Suýt chút nữa, cô để cái tên khốn Lục Diệu một hưởng thụ cuộc sống .

 

Nếu cô đột nhiên phát hiện Lục Diệu đang thu xếp đồ đạc, thì cô chuẩn một lén lút ngoài nghỉ dưỡng.

 

“Ra ngoài.” Người đàn ông nhíu mày cá đang trong vali của .

 

Tô Lị chậm rãi bò ngoài.

 

Lục Diệu xoay phòng đồ lấy quần, đợi bước thì phát hiện trong vali của , thậm chí cô còn cố gắng dùng quần áo của che cơ thể , tiếc là che thì che đuôi.

 

Chẳng là che kịp , ai bảo nhanh .

 

Lục Diệu: “…”

 

Tô Lị: Giả vờ vô tội.jpg

 

Lục Diệu đưa tay xoa trán, nữa lên tiếng: “Ra ngoài.”

 

Tô Lị chậm rãi ngoài, đó nhân lúc đàn ông lấy s.ú.n.g lục thì trong.

 

Cái vali cũng khá lớn.

 

Tô Lị nhớ một công việc cần cô công tác, khi dọn vali thì con mèo nhỏ nhà cô cứ thích chui bên trong.

 

Cô bế nó để lấy quần áo, thấy nó xổm bên trong, Tô Lị bèn bế nó .

 

Rồi lấy đồ, phát hiện nó xổm bên trong.

 

Cứ thế lặp lặp vô hạn, cô như thể bước một câu chuyện tuần , khi lặp hơn mười , con mèo nhỏ chiếc vali khép mặt nó, im lặng một lúc chọn cách xổm lên chiếc vali.

 

“Mèo con thể .”

 

“Người cá .”

 

Lời của trong ký ức và lời của Lục Diệu hiện tại trùng khớp với , Tô Lị bò lên vali của đàn ông giả c.h.ế.t: 

 

“Cũng là ai mạo hiểm đuôi cá gãy để lấy t.h.u.ố.c nước màu xanh cho ai, là ai giúp ai tiêm t.h.u.ố.c nước màu xanh cơ thể.”

 

Lục Diệu: “…”

 

việc quan trọng.”

 

“Ôi, đuôi đau quá, nhất đinh nghỉ dưỡng mới khỏi .”

 

Lục Diệu: “…”

 

Trang viên lớn, Lục Diệu mở chức năng chia sẻ thiết thông minh với cá, theo điểm đ.á.n.h dấu khác bản đồ chia sẻ vị trí.

 

Điểm đ.á.n.h dấu hiển thị bằng hình ảnh đại diện.

 

Avatar của Lục Diệu là hình hệ thống màu xám mặc định của thiết , Tô Li dùng hình một chú mèo hoạt hình đang nhe nanh múa vuốt. 

 

Đó là con mèo cam mà cô tự vẽ, dễ thương, nhe răng nhếch mép, bộ lông loang lổ như lá rụng mùa thu.

 

Khoảng cách giữa avatar hệ thống và avatar mèo con ngày càng gần, định vị thông minh nhắc: “Ngài sắp gặp bảo bối yêu của .”

 

Lục Diệu: “…”

 

 Đây là kiểu chia sẻ gì ?

 

Chẵng lẽ là chia sẻ giữa phụ và bảo bối, mà là loại chia sẻ khác ?

 

Năm phút , Lục Diệu đến địa điểm Tô Lị lạc, đó là sân vườn của biệt thự Cloudridge.

 

Bây giờ là buổi trưa, ánh nắng gay gắt, hoa cỏ trong vườn tươi , cây cối cao lớn rậm rạp, tạo bóng râm, nên cũng quá nóng.

 

Sân vườn rộng, vì sửa sang triệt để nên khó tránh khỏi động vật hoang dã còn sót bên trong.

 

Trên cây cổ thụ bên cạnh những chú sóc nhỏ đang trèo dọc cây và hai con khác đang xổm bên cạnh xe tiên cá của Tô Li để ăn bánh quy.

 

Tô Lị nhớ rằng ở một công viên ngoại ô mà cô từng đến những chú sóc nhỏ như thế .

 

Bảo vệ công viên sẽ treo cho chúng những chiếc giỏ nhỏ bằng tre cây và đặt các loại hạt ăn lâu hết bên trong.

 

Những chú sóc ở công viên vì ít thấy nên vẫn còn nhút nhát, dạn dĩ nhất là những chú sóc ở một danh lam thắng cảnh nổi tiếng, chỉ leo trèo lên bàn ăn của khác để uống sữa, thưởng thức cocktail mà còn ăn bánh ngọt và đĩa trái cây.

 

Tô Lị thậm chí còn lướt thấy một tin tức rằng dây điện trong nhà của mấy hộ dân gần đó đều những thứ nhỏ bé c.ắ.n nát, mỗi năm tốn gần vài nghìn tệ chi phí sửa chữa.

 

So sánh thì Lục Diệu nuôi cô đúng là đỡ lo lắng hơn nhiều mà.

 

Hai chú sóc đôi tình nhân ban đầu đang ăn bánh quy nhỏ Tô Lị cho, dùng cái chân nhỏ nắm bánh quy ăn ngon lành, nhưng khi thấy động tĩnh của Lục Diệu, lập tức chạy biến mất.

 

Tô Lị phồng má về phía Lục Diệu: “Anh tới .”

 

Buồn chán quá nên cô nhét nhiều đồ ăn vặt trong miệng, giờ chuyện còn lưu loát nữa.

 

Xe cá của Tô Lị hết điện , trách cô lúc ngoài chú ý đến lượng điện, sân vườn còn nhiều dốc, đường thì ngoằn ngoèo, tiêu hao điện quá nhanh. 

 

Sau khi khu vườn thì là bóng râm, cô mở tấm pin năng lượng mặt trời sạc cũng tìm ánh nắng.

 

Vì mặt đất nhiều sỏi vụn nên Tô Lị thể bò ngược trở , chỉ đành chờ Lục Diệu đến cứu.

 

“Hết điện .” Tô Lị chỉ xe cá của .

 

Lục Diệu bước , rút một sợi dây từ xe , tháo găng tay của , lật cổ tay áo và cắm dây cánh tay máy của .

 

Tô Lị: !!!

 

Tô Lị vươn tay chọc chọc vai Lục Diệu: “Thiết thông minh của cũng sắp hết điện .”

 

Người đàn ông ngẩng mắt liếc cô một cái, trông mấy thiện.

 

Không sạc thì thôi .

 

Sạc một lúc thì xe cá của Tô Lị thể hoạt động.

 

Đổi thì một cánh tay máy của Lục Diệu cử động .

 

Cánh tay máy của đàn ông thẳng đơ buông xuống bên , tự nhiên. Anh khẽ nhíu mày, đeo găng tay, xoay liếc cô: “Đi thôi.”

 

“Đợi chút.” Tô Lị lấy chút bánh quy còn , đặt lên tảng đá bên cạnh: “Cho sóc ăn.”

 

Nói xong, Tô Lị nhét miếng bánh cuối cùng trong tay cho : “Miếng cuối cùng cho ăn, tối ăn bít tết tomahawk.”

 

Nơi ở chính của Lục Diệu là một căn hộ cao cấp bên trong Biệt thự Cloudridge, tổng cộng ba phòng, hai phòng dành cho khách, một phòng ngủ chính và một phòng khách lớn.

 

Căn phòng ở đây do Lục Diệu chủ ý chọn, bởi vì phòng tắm của nó một cái bồn tắm lớn.

 

Chiếc bồn tắm cổ điển màu đen, chống đỡ bằng bốn chiếc chân kim loại chạm khắc hoa văn tinh xảo, tựa tường, kết nối nguồn điện và còn cả chức năng mát xa.

 

Tô Lị , một bên ngân nga hát, một bên mát xa, một bên chải vảy.

 

Trải qua giai đoạn vảy khi chuyển mùa xuân hè, hiện tại vảy mọc đều hơn, hầu như còn rụng nữa. 

 

Lớp vảy mới mọc lấp lánh sóng nước và sáng rực rỡ, trông càng thêm lộng lẫy. 

 

Theo lý thuyết sinh trưởng bình thường, cá vốn giai đoạn vảy. Vảy của họ chỉ càng ngày càng dày, khi tấn công khiến vảy rụng thì mới mọc vảy mới.

 

đó là đối với cá hoang dã.

 

Từ khi con nuôi nhốt, họ xuất hiện thời kỳ thích ứng vảy.

 

Môi trường nuôi dưỡng trong nhà kính cần lớp vảy dày, ngược vảy dày còn trầy xước da của họ.

 

Vì thế, những cá từ biển sâu đến sống ở đất liền tự tiến hoá, sinh giai đoạn vảy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-lam-sao-day-khi-toi-lai-khop-doi-voi-bao-quan/chuong-27-that-ca-vat.html.]

 

Kèm theo đó là đủ loại sản phẩm dưỡng da dành cho kỳ vảy.

 

Tô Lị sờ những chiếc vảy nhỏ mới mọc của , nghĩ xem nó khác gì với thời kỳ lông của mèo?

 

Khác biệt chắc là lông mèo mảnh, mỗi ngày cô thể thấy lông mèo nhà ở khắp nơi, đôi khi còn vô tình ăn .

 

Ngâm nửa tiếng, mất thêm mười phút để tạm biệt bé bồn tắm yêu của , đó bôi một lớp kem dưỡng đuôi thật dày, Tô Lị mới chui .

 

Cô vẩy mái tóc ướt của , thấy Lục Diệu đang gương mặc một bộ lễ phục tuxedo cổ nhọn.

 

“Anh ?”

 

“Có một buổi tiệc tối.”

 

“Ồ.”

 

Lục Diệu vốn tưởng cá sẽ ầm lên đòi , nhưng ngờ cô chẳng hứng thú.

 

Người cá dài lên chiếc giường lớn.

 

Tấm nệm mềm oặt, bật nhẹ cô lên.

 

Cô vẫy vẫy cái đuôi, cố gắng lật .

 

Tấm nệm mềm bật cô lên một cái.

 

Khi Tô Lị đang lăn qua lăn giường, bỗng cảm thấy mắt tối sầm.

 

đàn ông cạnh giường, nghiêng về phía cô.

 

Mái tóc của Lục Diệu chải hết về trán, để lộ gương mặt đến mức và thần đều phẫn nộ. 

 

Đôi mắt vàng của chằm chằm cô, phản chiếu khuôn mặt cô.

 

“Cà vạt.”

 

Cà vạt gì cơ?

 

Tô Lị chỉ cảm thấy eo siết chặt, lật , đó một chiếc cà vạt rút từ cô.

 

Người đàn ông hất hất lớp vảy dính cà vạt, thong thả thắt lên cổ .

 

Bàn tay máy xinh tỏa ánh bạc tao nhã ánh trăng.

 

Tuy , nhưng Lục Diệu dường như giỏi thắt cà vạt cho lắm.

 

Tô Li chợt nhớ , ở nhà thì vẫn luôn robot quản gia giúp đỡ.

 

Lúc ở Quân bộ cũng Peide giúp đỡ.

 

Lần đến Biệt thự Cloudridge, Peide mà cũng robot giúp việc, chỉ một con cá.

 

“Hay là để giúp ?” Tô Lị lên tiếng hỏi.

 

“Cô ?” Người đàn ông nghi ngờ nhướng mày.

 

Thái độ , khinh thường cô hả?

 

Trước đây, khi Tô Lị học vẽ, cô tự học cách thắt để vẽ nút cà vạt cho .

 

Tuy nhiên, cô cũng một khuyết điểm, đó là…

 

Lục Diệu bên giường, cá vòng hai cánh tay từ phía , khó khăn giúp thắt cà vạt.

 

thắt cho khác, mà chỉ thắt cho chính .

 

Dùng đuôi cá chống đỡ thể quá mệt , Tô Lị thắt một lát liền nhịn nữa mà dựa hẳn Lục Diệu.

 

Cằm của cá đặt vai đàn ông, cô hồi tưởng cách thắt cà vạt, đó dựa trí nhớ cơ bắp mà thành công thành.

 

Bộ vest cổ nhọn màu xám đậm phối áo sơ mi đen và cà vạt nâu nhạt, so với vẻ u ám thường ngày thì tăng thêm vài phần tao nhã.

 

Hoàn thành!

 

Tô Lị định rời khỏi Lục Diệu thì phát hiện cơ thể điểm tựa.

 

Cô chống tay loạn xạ về phía , đột nhiên đàn ông hừ một tiếng trầm thấp.

 

Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh trăng rọi qua ô cửa sổ loang lổ, đầu giường chỉ một chiếc đèn bàn khắc hình bướm.

 

Bóng con bướm đổ xuống, một nửa rơi Lục Diệu, một nửa rơi Tô Lị.

 

Tô Lị đang nghi hoặc tự hỏi máy cơ bắp mỏng tại cảm giác mềm mại như , thì cổ tay cô nắm lấy, dùng sức đẩy cô ngã xuống giường.

 

Người đàn ông dậy, lưng với cô.

 

Từ góc của cô, thể thấy cổ đỏ lên.

 

Tô Lị chớp mắt vài cái, mới nhận vệt đỏ chỉ là ảo giác ánh sáng.

 

Lục Diệu yên một lúc, thở gấp dần dịu , bước về phía , chân ngừng vài nhịp, vài bước mới trở bình thường.

 

“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ mở đóng .

 

Tô Lị đó, chớp mắt vài cái.

 

Ngay cả câu cảm ơn cũng !

 

Đêm đó, yến tiệc tại Biệt thự Cloudridge mới bắt đầu.

 

Freya khi xã giao với các vị lãnh đạo mặt tại đó một lúc, tìm thấy Lục Diệu: “Diệu, thấy Bá tước Aethel ?”

 

Người đàn ông dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lập tức trả lời.

 

Mãi đến khi Freya với ánh mắt kỳ lạ, Lục Diệu mới hồn: “ Ở đằng .”

 

Lục Diệu giơ tay chỉ ban công ngoài trời, nơi che bởi hai lớp rèm dày nặng.

 

Freya gật đầu, một cái kỳ lạ , đang chuẩn đến đó thì vô tình thấy vật gì đó lộ từ túi áo của Lục Diệu.

 

“Cái trong túi là cái gì?”

 

Lục Diệu cúi đầu, từ túi áo bên trái móc một cục socola tan chảy, túi áo bên móc một chiếc dây buộc tóc kiểu ruột già màu hồng.

 

Lục Diệu: “…”

 

Bởi vì đồ đạc của cá quá nhiều, va li của cô nhét , cho nên nhét nhiều đồ của cô va li trống rỗng của . Bộ quần áo đặt trong vali, xem như là túi đựng đồ vật nhỏ.

 

Lục Diệu im lặng nhét đồ.

 

Freya lắc đầu: “Lát nữa sẽ thăm Lily.”

 

Vừa chuyện, hai đến ban công ngoài trời.

 

Cách một lớp rèm màu xanh lục dày nặng, ban công ngoài trời rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều.

 

Nữ bá tước Aether khoanh tay đó, lặng lẽ trăng tròn hôm nay.

 

“Bá tước Aethel, ngài khỏe .” Freya bước lên phía chào hỏi: “Ngài hài lòng với buổi tiệc chứ?”

 

sẽ bỏ phiếu cho các vị.” Aethel xoay Freya, đó ánh mắt dời lên, rơi xuống gương mặt Lục Diệu đang .

 

“Nghe nhận nuôi một con cá? Một như , tưởng rằng nuôi một con cá là thể hiểu tình cảm của nhân loại ?”

 

Lục Diệu cúi hàng mi màu vàng xuống, đầu ngón tay nắm chặt viên socola cách lớp túi áo.

 

Socola ở trong túi áo một thời gian, vì nhiệt độ quá cao nên tan chảy thành một khối nhão nhoét, mềm trơn, dường như đang chảy đầu ngón tay , giống như đuôi cá trơn tuột của cá.

 

Lục Diệu ngước mắt, về phía Aethel, bình tĩnh phản vấn: “ Có lẽ là thì ?”

 

Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Diệu, Aethel đột nhiên phẫn nộ: “Một quái vật như , thể nào hiểu tình cảm của nhân loại! Chiến tranh g.i.ế.c c.h.ế.t con gái của , còn mong đợi sẽ bỏ phiếu cho một cỗ máy g.i.ế.c chóc như ?”

 

“Phu nhân Aethel!” Freya bước tới, chắn giữa hai .

 

Trên mặt cô cũng lộ vẻ giận dữ hiếm thấy, nhưng cô cố gắng kiềm chế , cố gắng dùng cảm xúc bình tĩnh để chuyện với Aethel: “Bà nghĩ rằng chiến tranh chỉ hủy hoại mỗi bà ?”

 

Dưới ánh trăng, Freya chậm rãi giơ tay, che phủ mắt trái của .

 

Khoảnh khắc tiếp theo, mắt của Freya trở nên ảm đạm, giống như viên châu báu màu đen cắt điện , hiện lên màu xám nhợt nhạt.

 

Rất rõ ràng, mắt của Freya là một con mắt giả giống như thật.

 

Biểu cảm của Aether rõ ràng sững sờ.

 

“Có lẽ ngài từng qua Kế hoạch Rạng Đông đúng ?” 

 

Freya thấy Aethel bình tĩnh , mới tiếp tục : “Có khởi động Kế hoạch Rạng Đông.”

 

“Cô đang ý gì?” Aethel nhíu mày.

 

“Kế hoạch Rạng Đông nếu khởi động , điều đó sẽ đồng nghĩa với chiến tranh tái diễn. Bá tước Aethel, tin rằng, ngài cũng giống như , đều mong chuyện xảy . cần lá phiếu của ngài.”

 

“Ai khởi động kế hoạch Rạng Đông?”

 

“Không .” Freya lắc đầu.

 

“Cô chẳng gì cả, lấy cơ sở gì để tin cô.”

 

Aethel Freya thuyết phục.

 

Nhìn bóng lưng Aethel rời , Freya đưa tay day trán, thở dài một thật sâu: “Biết Bá tước Aethel khó đối phó, ngờ khó đối phó đến thế.”

 

Ở đây tốc độ mạng nhanh thật.

 

Tô Lị giường xem mèo nhặt bìa các tông nuôi mèo con, một bên xót thương mèo AI, một bên nhịn mà ôm thiết thông minh ngủ quên.

 

Hôm nay cô cùng Lục Diệu máy bay riêng, vì quá phấn khích nên suốt đường đều nghỉ, liên tục trầm trồ, dù đây cũng là đầu tiên cô máy bay! Còn là máy bay riêng! Thậm chí còn tiếp viên riêng nữa!

 

Diệu , hai chúng cứ sống với như mãi nhé!

 

Xuống máy bay, họ tiếp tục xe đến trang viên Vân Đốn, vì cảnh vật đường quá , Tô Lị cũng ngủ, cứ ngắm mãi.

 

Sau một chặng đường mệt mỏi, chiều cô còn ngoài dạo một vòng, Tô Lị đến bây giờ mới nhận mệt đến mức mở nổi mắt.

 

Chất lượng giấc ngủ hảo như thật sự là thể đòi hỏi gì hơn.

 

Tô Lị buông mắt xuống, sắp chìm giấc ngủ thì bỗng cảm thấy gì đó bên cạnh.

 

Trực giác khiến cô mở mắt nhanh, thấy bên cạnh một bóng đen, đôi mắt vàng lấp lánh ánh trăng.

 

Làm giật cả !

 

Anh đêm hôm ngủ thì lái xe công nghệ chứ! 

 

Loading...