[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-12-22 09:05:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vả , với một đàn ông tướng mạo cực phẩm như Lương Thu Nhuận, cô tìm " khác" thì e là đàn ông bình thường cũng chẳng ai bì kịp . Người giàu hơn thì bằng, kẻ hơn thì chẳng giàu bằng. Nói thật, với điều kiện của Lương Thu Nhuận, Giang Mỹ Thư thể chấm cho tới 99 điểm, chấm điểm tối đa là vì sợ sẽ quá kiêu ngạo mà thôi.
Nghe giọng điệu của cô, vẻ giống như là chuyện vụng trộm thật. Lương Nhuệ lập tức thở phào: "Không khác là ."
"Dù chỉ cần thím ngoại tình, nuôi trai lạ, thì dù thím gì, bố con cũng sẽ tha thứ hết."
Lương Nhuệ cuối cùng cũng thấu một chuyện: nguyên tắc sắt đá của bố nó, khi mặt Giang Mỹ Thư đều trở nên vô giá trị.
Giang Mỹ Thư sững , vẫn còn vài phần tin: "Thật ?"
Lương Nhuệ kéo một chiếc ghế xuống. Phòng ngủ chính của hai khá rộng, dù kê giường và tủ quần áo vẫn đủ chỗ để sofa và ghế, gian vẫn thoải mái. Vì thế, Lương Nhuệ xuống cách Giang Mỹ Thư nửa mét.
"Thím tin?" Lương Nhuệ nhướng mày, "Thím mà mặt bố con một cái, ông hận thể trao cả mạng cho thím, nguyên tắc gì cũng quẳng hết đầu."
"Không tin? Tối nay thím thử xem là ngay."
" thím theo lời con: nhận , nhận xong mới ."
Giang Mỹ Thư mím môi hỏi một cách nghiêm túc: "Nếu thím cũng tác dụng thì ? Ý thím là kiểu lừa dối mang tính nguyên tắc, loại thể tha thứ ."
Nghe câu , Lương Nhuệ phắt dậy, ghế suýt đổ: "Trời đất ơi, rốt cuộc thím chuyện gì tày đình bên ngoài thế?"
"Nghiêm trọng đến mức đó cơ á?"
Giang Mỹ Thư đây? Cô thể với Lương Nhuệ rằng: "Thím là thím giả" ? Rằng: "Thím chẳng Giang Mỹ Lan nào cả, thím là Giang Mỹ Thư"? Nói là loạn hết cả lên. Cô nghiến răng hỏi tiếp: "Thím chỉ hỏi con thôi, nếu thực sự là nguyên tắc, bố con tha thứ ?"
Lương Nhuệ suy nghĩ hồi lâu lắc đầu: "Không thể."
"Con khẳng định là bố con thể. Ông là cực kỳ chủ kiến, quy tắc sống cũng nhiều. Nếu thực sự là vấn đề nguyên tắc..." Lương Nhuệ đanh mặt , giọng điệu trở nên nghiêm trọng, "Đến lúc đó, thím còn là thím của con nữa cũng chắc ."
Nghe đến đây, lòng Giang Mỹ Thư nguội lạnh : "Thím ." Cô bắt đầu chút lục thần vô chủ.
Lương Nhuệ thì tò mò đến c.h.ế.t , định hỏi cho lẽ: "Không, thím Mỹ Lan, rốt cuộc thím lừa bố con chuyện gì?"
Giang Mỹ Thư: "Không gì." Cô đẩy Lương Nhuệ ngoài: "Để thím yên tĩnh suy nghĩ ."
Khi đóng cửa , cô còn dặn với theo một câu: "Đây là bí mật của hai thím cháu , con đừng ngoài đấy."
Bí mật nhỏ giữa cô và Lương Nhuệ vốn nhiều, nay thêm một điều nữa.
Trái , sự tò mò của Lương Nhuệ khêu gợi lên mà cô , nó sốt ruột đến phát điên. Vừa ngoài, tình cờ gặp Lương đang việc xong tới: "Hỏi thím con ? Có chuyện gì xảy ?"
Bà đang bận phát tiền công cho nên thời gian, mới bảo Lương Nhuệ hỏi hộ. Lương Nhuệ dám là thím nó lừa bố nó chuyện nguyên tắc, đành lấp liếm: "Thím ở nhà ngoại về, lẽ nhà ngoại chút chuyện. Con hỏi mấy thím , con cũng tiện hỏi thêm."
Chuyện nhà ngoại đúng là khó thật. Mẹ Lương lập tức hiểu : "Vậy , con việc , đừng phiền thím nữa, để nó yên tĩnh nghỉ ngơi."
Phải , Lương thực sự là một bà chồng chỗ nào để chê.
Giang Mỹ Thư cũng đang trăn trở. Lương Thu Nhuận vốn là trọng nguyên tắc, nếu cô thú nhận thì cuộc hôn nhân thể sẽ tong. Chị cô — Giang Mỹ Lan — nỡ bỏ cuộc hôn nhân bên , cô thì càng nỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-my-nhan-ca-muoi-ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-381.html.]
Cô yêu Lương, và cô cũng yêu vô cùng bà chồng tuyệt vời nhất thế gian .
Giang Mỹ Thư trằn trọc mãi giường. Cuối cùng, khi tư tưởng xong, cô quyết định sẽ thú nhận. Cô định ngay tối nay sẽ thật với Lương!!
Khi thông suốt, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chẳng gì to tát, đằng nào cũng đối mặt một cho xong.
Thế nhưng, điều khiến Giang Mỹ Thư ngờ là cô đợi từ 5 giờ chiều đến tận 12 giờ đêm mà Lương Thu Nhuận vẫn về. Đến cuối cùng, vì quá mệt, cô lúc nào .
Lương Thu Nhuận công tác cả tháng mới về, công việc ở cơ quan tích tụ thành núi, tăng ca là xong. Nếu là đây khi kết hôn, chắc chắn sẽ ngủ luôn tại phòng việc. Làm xong thì ngủ, ngủ dậy , đó là thói quen cũ của . bây giờ vợ.
Dù bận rộn đến mức tối tăm mặt mày, nhưng hễ đầu óc rảnh rang một chút là hình ảnh Giang Mỹ Thư tràn ngập: nụ của cô, dáng vẻ nũng nịu, sự dịu dàng, giận dỗi, cả lúc cô "nhe nanh múa vuốt" khi cáu kỉnh. Mỗi khoảnh khắc đều hiện lên rõ mồn một.
Anh nhớ cô . Một nỗi nhớ "nhất nhật bất kiến như tam thu", mỗi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào rằng gặp cô, dù chỉ là một thoáng qua.
Thế là lúc 12 giờ rưỡi sáng, gọi thư ký Trần đang ngủ ở phòng trực mà tự lái xe về nhà. Khi về đến nơi là 1 giờ sáng, trong nhà đều ngủ say, cửa lớn cũng chốt chặt bên trong, bên ngoài thể mở .
Lương Thu Nhuận suy nghĩ một chút, bức tường cao, bỗng một ý định "nổi loạn". Anh trèo tường để cô một cái. Thật khó tưởng tượng một Lương Thu Nhuận gần 35 tuổi hành động bốc đồng của mấy trai mới lớn.
Ý nghĩ lóe lên, hề do dự, trực tiếp trèo tường. Từ việc dẫm lên gạch đến nhảy trong sân, động tác đều dứt khoát, mượt mà. Đứng vững trong sân, bức tường cao lắc đầu khổ. Gương mặt thanh tú hiện lên một nét mà chính cũng dám tin. Anh sống quy củ hơn ba mươi năm, mà giờ đây leo tường để gặp vợ . Mà là leo tường nhà nữa chứ!
Rõ ràng thể gọi mở cửa, nhưng , chỉ lặng lẽ cô một cái. Người đàn ông bao giờ nổi loạn , ở tuổi 34, dường như tất cả những chuyện ngông cuồng mà thời trẻ bỏ lỡ.
Lương Thu Nhuận nhếch môi, định vị phương hướng bước ánh trăng tĩnh lặng tiến về phòng ngủ. Giang Mỹ Thư tối qua vì đợi nên cố tình để cửa khép hờ. Anh chỉ cần đẩy nhẹ là cửa mở. Vì thức khuya đợi nên giờ cô ngủ sâu, ngay cả khi cô cũng hề .
Anh bên giường cô yên lặng, lẽ vì ngủ một nên chăn đủ ấm, cả cô cuộn tròn , chỉ lộ gương mặt trắng trẻo xinh . Những nhớ nhung, yêu thương dồn nén bấy lâu bỗng chốc vỡ òa. Anh cứ thế tựa đầu giường, lặng lẽ ngắm cô, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng.
"Giang Giang của ."
Cô bé khiến bao đêm thao thức, lòng yên.
Lương Thu Nhuận cứ thế mặc nguyên quần áo xuống cạnh cô, vòng tay ôm lấy vợ. Vào khoảnh khắc đó, trống trong lòng cuối cùng cũng lấp đầy.
Sáng hôm , khi Giang Mỹ Thư tỉnh dậy là hơn 8 giờ sáng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu , cô nheo mắt đưa tay che mặt. Phải mất một lúc cô mới sực nhớ , theo bản năng sờ sang bên cạnh.
Giường đệm lạnh ngắt, dường như minh chứng rằng tối qua Lương Thu Nhuận về? đúng. Chân cô đang ấm. Bình thường cô ngủ một , chân lúc nào cũng lạnh toát, trừ khi ngủ cùng , vốn nhiệt độ cơ thể cao, thường xuyên kéo đôi chân lạnh của cô áp bụng để sưởi ấm. Chỉ cần sưởi cho một lát là chân cô sẽ ấm suốt cả đêm.
Giang Mỹ Thư lẩm bẩm: "Anh Lương về ?" cô chẳng thấy tiếng động gì cả?
Cũng chẳng trách cô , lịch sinh hoạt của Lương Thu Nhuận giờ giống thường. 1 giờ sáng mới về, 5 giờ sáng khỏi cửa. Đang là cao điểm cuối năm, việc về nhà chợp mắt một lát là xa xỉ, gì đến chuyện gặp mặt trò chuyện với .
Giang Mỹ Thư nghĩ đến chuyện hôm qua, thở dài: "Chắc tìm lúc khác ."
Khi cô rửa mặt , thấy đồng chí Vương đang chằm chằm bức tường bao quanh sân. "Có chuyện gì thế ạ?" Đồng chí Vương dấu chân lớn tường, hỏi: "Tối qua nhà ai leo tường ?"
Thực bà đang hỏi Lương Nhuệ và Lương Phong. Hai đứa trẻ cùng lắc đầu: "Hôm qua chúng cháu dọn dẹp cả ngày mệt rã rời, ngủ sớm lắm, chẳng mà trèo tường ngoài."
Đồng chí Vương sang chú Lâm. Chú Lâm xua tay: "Bà cái già của xem, giống thể leo tường ?"
Mọi đều thừa nhận. Đồng chí Vương giật : "Thế thì tối qua nhà trộm , mà tên còn trèo tường nữa. Mau xem đồ đạc trong nhà mất gì !"
Nghe , ai nấy đều nhận mức độ nghiêm trọng, vội vàng chạy về phòng kiểm tra. Thấy mất gì, mới thở phào nhẹ nhõm. "Dù mất gì cũng chú ý, sắp Tết trộm cắp lộng hành lắm, đừng để lạ leo nhà nữa."