[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:44:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Mỹ Thư mím môi: "Con ạ." Cô hiểu tại trong lòng dấy lên một cơn giận dữ mơ hồ, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt. Cô đó là cách hợp lý nhất, nhưng cô vẫn thấy đau lòng.
Bởi vì Giang Mỹ Thư từng nhận tình yêu duy nhất từ cha (ở kiếp ), cô khi cha yêu thương cô thật lòng thì sẽ như thế nào. Cô là con gái duy nhất của họ. Sau khi cô nghiệp đại học, cha dùng tiền tích góp cả đời để mua cho cô một căn hộ một phòng ngủ ở gần nơi việc, dù lớn, chỉ hơn 20 mét vuông, nhưng đó là điểm tựa của cô.
Thậm chí chỉ , trong nhà của cha luôn dành sẵn phòng cho cô. Cô chắc chắn rằng, dù cô kết hôn, cha vẫn sẽ để một căn phòng cho cô. Đó là nơi cô gắn bó từ nhỏ đến lớn.
Thế nhưng cô cũng Vương Lệ Mai sẽ như . Bởi vì bà chỉ một đứa con, bà chia sẻ tình yêu của cho những đứa trẻ khác. Biết là một chuyện, nhưng trong lòng Giang Mỹ Thư vẫn thấy buồn. Buồn vì tình mẫu t.ử cô nhận dường như tồn tại, nhưng chỉ dừng ở đó. Sự im lặng của cô chính là một hình thức phản kháng lời.
Vương Lệ Mai: "Con gái, lòng con khổ, nhưng ai trong chúng mà chẳng trải qua như ? Mẹ thế , chị dâu con thế , thậm chí , vợ, con gái trong cái đại tạp viện đều như thế cả."
Giang Mỹ Thư: "Con ." " mà—" Cô đột nhiên , "Nếu con kết hôn sinh con, con con gái của riêng , con sẽ để con bé con đường . Nhà của con mãi mãi là nhà của con gái con. Con sẽ để con bé khi lấy chồng là mất căn phòng của chính ."
Vương Lệ Mai bỗng chốc lặng thinh.
Giang Mỹ Thư im lặng đ.á.n.h răng rửa mặt. Cô mặc bộ quần áo cũ, một chiếc áo khoác vải polyester mấy miếng vá ở n.g.ự.c và khuỷu tay. Mặc xong, cô bước khỏi cửa. Khi , cô lời nào với Vương Lệ Mai.
Lâm Xảo Linh , thấp giọng hỏi một câu: "Mẹ, nó đồng ý ạ?" Đồng ý cái gì? Tất nhiên là đồng ý nhường phòng .
Vương Lệ Mai thở dài thườn thượt, trả lời con dâu mà chọn cách đuổi theo Giang Mỹ Thư. Bà nhét túi áo cô hai đồng nhân dân tệ. "Nhỡ khi cần dùng đến thì đến mức ."
Giang Mỹ Thư tiền đó, cô định từ chối nhưng Vương Lệ Mai cho cô cơ hội, bà rời ngay. Cô dòng qua trong đại tạp viện, nắm chặt đồng tiền trong tay với vẻ mịt mờ. Mẹ cô yêu cô ? Chắc chắn là yêu. tình yêu đó san sẻ , đến mức so với cha kiếp của cô, sự chênh lệch là quá lớn.
Cô nghĩ đến chiếc giường nhỏ mới trống khi chị gái xuất giá. Cô nghĩ đến việc bản còn xem mắt thành công mà vội vàng dọn . Giang Mỹ Thư mím môi, siết chặt tay. Cô . Cô còn đường lui nữa. Cô chỉ thể xem mắt thành công với xưởng trưởng Lương. Ở thời đại , trong mắt của cô, chỉ con gái gả mới thực sự một mái nhà.
Khi cô ngoài, đúng lúc Giang Mỹ Lan yên tâm nên sáng sớm từ con hẻm bên cạnh chạy về nhà. Hai chị em đ.â.m sầm . Không hiểu , giây phút thấy Giang Mỹ Lan, Giang Mỹ Thư bỗng : "Chị!"
"Sao thế ?" Sắc mặt Giang Mỹ Lan lập tức đổi, thoáng chút hoảng loạn, cô chạy nắm tay em gái: "Ai bắt nạt em? Nói với chị."
Giang Mỹ Thư , im lặng một hồi lâu mới chậm rãi bảo: "Sáng nay , nhường chiếc giường của chị cho thằng Đại Lạc ở."
Vừa mở lời, Giang Mỹ Lan hiểu tại em gái . "Thôi nào, chuyện gì lớn , đừng nữa." Cô đưa tay lau nước mắt cho em: "Chúng lấy chồng , nhường phòng cho bọn trẻ cũng là chuyện bình thường."
Giang Mỹ Thư mím môi, nước mắt lã chã: "Em đó là bình thường, nhưng chị ơi, chúng nhà nữa ." Một ngôi nhà mà đến cả căn phòng của cũng còn, thì gọi là nhà nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-my-nhan-ca-muoi-ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-59.html.]
Giang Mỹ Lan em như cũng thấy đau lòng. Cô gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Mỹ Thư: "Chúng nhà mà. Em chờ chị thêm chút nữa, đợi chị kiếm tiền, chị sẽ mua nhà. Lúc đó mỗi đứa một căn. Chúng sẽ ngôi nhà của riêng , ngôi nhà mà ai quyền đuổi chúng ."
Cô đến nhà đẻ, đến nhà chồng, càng ngôi nhà của chồng. Mà là một ngôi nhà thuộc về cá nhân họ.
Giang Mỹ Thư bật trong nước mắt: "Chị ơi, chị đừng dỗ em nữa, bây giờ mua nhà khó bao." Thời nhà cửa lưu thông thị trường, nhà chỉ hai cách: một là đơn vị phân phối, hai là tự đất xin phép xây dựng. Cả hai cách đều khó như lên trời.
Giang Mỹ Lan vuốt mặt em, an ủi: "Chị là mua ngay bây giờ. Chị cơ." Cô em, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: "Mỹ Thư, chúng đều sẽ ngôi nhà của riêng , tin chị ." Đến lúc đó, dù là ruột, cha ruột, cả chồng, chồng, con cái... ai thể đuổi họ . Một cũng .
Giang Mỹ Thư dáng vẻ kiên định của chị gái, cô cũng nhiễm phần nào sự tự tin . "Chị, em sẽ vướng chân chị ." Giang Mỹ Lan xoa đầu em: "Đây gọi là vướng chân, đây là..." Cô ngẫm nghĩ, "phúc khí và sự cứu rỗi của chị. Mỹ Thư, chị hiền lành, cũng chẳng gì. Em hiểu chị, và chị cũng hiểu em. Chị hy vọng khi chị trở nên , em thể ở bên cạnh nhắc nhở chị. Em hãy : Chị ơi, chị hãy nhớ lúc ban đầu của chúng ."
Giang Mỹ Thư gật đầu mạnh: "Em ạ." "Ừ." Giang Mỹ Lan đưa cái bánh bao trong tay cho cô: "Ăn xem mắt. Thành thành, về chúng tính bước tiếp theo."
Cái bánh bao thịt trắng phúng phính, thơm phức. Giang Mỹ Thư nuốt nước miếng: "Chị lấy thế?" Nhà họ Thẩm điều kiện như . "Thẩm Chiến Liệt vác lợn thuê, sáng nay mua hai cái. Chị ăn một cái , còn một cái mang qua cho em."
Giang Mỹ Thư lập tức ăn nữa, nhét cái bánh lòng chị: "Chị ăn , em và Lương Thu Nhuận xem mắt ở Tiệm cơm Quốc doanh, chắc chắn đói bụng . Chờ tin của em nhé!" Nói xong, cô chạy biến mất.
Nhìn bóng lưng em gái khuất dần, nụ môi Giang Mỹ Lan mới dần biến mất. Thực cô bình thản như lúc an ủi em. Chuyện tương tự thế cô từng trải qua ở kiếp . Sau khi cô kết hôn với Lương Thu Nhuận, chiếc giường nhỏ 1m2 của cô ở nhà đẻ lập tức thu hồi. Có lẽ chỉ từng trải qua mới hiểu, đó là nhà của cô, một ngôi nhà cô vất vả lắm mới ở , nhưng đến cuối cùng cả một chiếc giường cũng giữ nổi.
Khi Giang Mỹ Lan nhà, mặt cô lạnh vài phần. "Mỹ Lan, con về đây?" Lâm Xảo Linh là chào hỏi , cô đang chuẩn .
"Chị dâu, đợi chút." Giang Mỹ Lan thẳng vấn đề: "Nghe chị định lấy cái giường của em cho thằng Đại Lạc ở ?" Nụ khuôn mặt khéo léo của Lâm Xảo Linh lập tức đông cứng: "Sao em ?" Chuyện mới bàn tối qua, sáng nay mới nhắc tới mà. "Là Mỹ Thư mách em ?"
Giang Mỹ Lan: "Đừng lôi Mỹ Thư , cần nó em cũng đoán . Chị dâu, nhà chật em , Đại Lạc là cháu em, em cũng . chiếc giường , em tự nguyện nhường và chị chủ động đòi, đó là hai chuyện khác ."
Lâm Xảo Linh vỗ tay: "Thì chẳng giống cả ? Đằng nào cuối cùng Đại Lạc chẳng dọn ." Nói đoạn, cô bắt đầu lóc: "Anh cả em tiền đồ, phân nhà, cả nhà năm chen chúc trong cái phòng nhỏ xíu. Đại Lạc sắp thành thiếu nữ , em bảo nó quần áo thế nào đây?" Cô bắt đầu tung bài ca tình cảm.
Giang Mỹ Lan vô cảm: "Khi bàn về lợi ích thì đừng chuyện tình cảm. Nếu sẽ mất lợi ích sứt mẻ tình cảm." Cô loại ngây thơ như Mỹ Thư để dễ dàng lừa.
Lâm Xảo Linh cứng họng. Vương Lệ Mai xuất hiện: "Mỹ Lan, con đừng trách chị dâu, là đồng ý cho nó thế. Nhà chật thật, con và Mỹ Thư thành gia lập thất thì căn phòng đó lý nào để trống."
Giang Mỹ Lan: "Vâng, con . Vậy ơi, con và Mỹ Thư còn về nhà đẻ nữa ?" Câu hỏi đầy sắc nhọn. Vương Lệ Mai ấp úng: "Tất nhiên là thể về chứ."
Giang Mỹ Lan sự khó xử của . Mẹ cô yêu các con, chỉ là bà bận tâm đến quá nhiều thứ. Cô nhắm mắt : "Phòng con thể nhường, nhưng con yêu cầu." "Con ." "Thứ nhất, căn phòng giữ nguyên trạng ban đầu. Thứ hai, bất kể khi nào con và Mỹ Thư về nhà, chúng con đều ở trong căn phòng của ."