Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-03-05 07:06:06
Lượt xem: 334
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên Viên là bảo bối của Trình Nhạn Sinh, vội vàng đuổi theo, Diệp Thu Thu bước nhanh chặn cô bé , nhẹ nhàng trò chuyện một hồi, với cô rằng đẩy là đúng, huống hồ đối phương còn là một bé gái ba tuổi.
Trình Viên Viên : “Diệp Thu Thu, con đẩy là đúng, nhưng con tức giận, Tiểu Hồi Hương , còn tranh giành trai Cố Niên với con, trai Cố Niên vì em gái khác mà mắng con, con buồn.”
Diệp Thu Thu thở dài, ngay cả việc khác gọi Cố Nhị là trai mà cô bé còn chấp nhận, thể chấp nhận một phụ nữ khác của ?
Đừng nghĩ đến nữa.
Cô : “Viên Viên, Tiểu Hồi Hương dù , nhưng bé ba. Cố Niên là trai của con, nhưng cũng là em trai của Cố Đông, là con trai của dì, là của Thạch Đầu, chắc chắn chỉ là của riêng con. Con đẩy Tiểu Hồi Hương, nên xin bé ?”
Viên Viên suy nghĩ một lúc, thì trai Cố Niên thể chỉ là của một cô ?
Trong lòng cô bé buồn, nhưng vẫn chấp nhận sự thật . Cô bé còn , Tiểu Hồi Hương cũng còn ba, hóa Tiểu Hồi Hương cũng giống cô, đều từng mất nhất. Cô chạy đến mặt Tiểu Hồi Hương, sờ túi áo, ngoài hai tay trống trơn, gì để tặng, ngoại trừ chiếc kẹp tóc hình chuồn chuồn đầu.
Mẹ tặng cô nhiều kẹp tóc, chiếc kẹp tóc hình chuồn chuồn là chiếc cô thích nhất, nên hôm nay cô mới đeo ngoài.
Cô tháo chiếc kẹp tóc đính kim cương từ đuôi ngựa của xuống, cài lên tóc của Tiểu Hồi Hương.
“Tiểu Hồi Hương, chị đẩy em, xin em. Em nhận chiếc kẹp tóc chấp nhận lời xin của chị ?”
Tiểu Hồi Hương cảm thấy tóc nặng trĩu, bé kéo kẹp tóc xuống chơi, lấp lánh mắt. Bé còn nhỏ, vốn chẳng để tâm đến chuyện , chiếc kẹp tóc hình chuồn chuồn còn vui hơn Cố Nhị, bé quyết định ngay lập tức bỏ qua Cố Nhị và chơi cùng với Viên Viên.
“Chị quá, em chơi với chị.”
Tiền Xuân Mai thấy Viên Viên ăn mặc , chiếc kẹp tóc chắc chắn đắt, hàng đá đính đó thể là kim cương nhỏ, vội vàng trả cho Viên Viên, trẻ con mâu thuẫn một chút vốn là chuyện thường, cần đền bù.
Tiền Xuân Mai : “Viên Viên, xin là , con mau đeo kẹp tóc .”
Viên Viên lắc đầu, “Đã là tặng cho em gái .”
Trên đường về, Diệp Thu Thu thấy Viên Viên buồn bã, do dự một chút, cô hỏi: “Viên Viên, con từng nghĩ đến việc để ba con tìm một cho con ?”
Viên Viên lập tức lắc đầu, “Con , con một nhất , dù còn nữa, nhưng nếu con chấp nhận một mới, thì chẳng khác gì phản bội cả.”
Cô bé Diệp Thu Thu : “Diệp Thu Thu đừng giận, con chỉ ví dụ thôi, dù mới như dì Thu Thu, con cũng .”
Cố Thời Úc nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thu Thu lắc đầu, Diệp Thu Thu thở dài, cô gì thêm, chuyện là chuyện nhà họ Trình, tự Trình Nhạn Sinh sẽ điều chỉnh mối quan hệ giữa con gái và bạn gái của . Điều cô thể là cố gắng hàng xóm với Viên Viên, mua căn biệt thự đó, khi Viên Viên cô đơn thì sẽ Cố Đông, Cố Nhị, Cố Thạch Đầu cùng cô bé, Cố Đông tấm lòng nhân hậu nhất, bây giờ Viên Viên đặc biệt dựa dẫm con bé.
Cố Đông hiểu lắm, nhỏ là ruột, nhưng cô cảm thấy cuộc sống của thể thiếu nhỏ. Cô tiện mặt Viên Viên, thực từ nhỏ cô ít gặp ruột nhưng của Viên Viên luôn ở bên em từ khi còn nhỏ, Cố Đông bỏ rơi, còn của Viên Viên thì mất vì bệnh tật.
Cố Đông chuyển chủ đề, chạy đến một cửa hàng trang sức, chọn một cái kẹp tóc mà cô thể mua để tặng cho Viên Viên.
Cố Nhị cố ý chậm vài bước, khi Diệp Thu Thu hỏi câu của Viên Viên thì thấy lạ, hỏi: “Viên Viên sắp kế ?”
Diệp Thu Thu: … Cái gì cũng qua mắt thằng nhóc .
“Chưa chắc, cha của Viên Viên đang bạn gái, kết hôn thì , Viên Viên vẫn , nếu chú Trình đang giấu Viên Viên thì con đừng lung tung nhé.”
“Vâng.” Cố Nhị cho hai tay túi quần, Cố Đông bên trong đang chọn kẹp tóc cho Viên Viên, : “Mọi cứ chơi , con mua ít đồ, lát nữa gặp ở hiệu sách Tân Hoa.”
Cố Nhị mang theo hai trăm đồng, chạy đến quầy đồ chơi ở tòa nhà bách hóa, mua một loạt búp bê, đồ chơi nhỏ để chơi trò đóng vai, nhét đầy một túi lớn cửa hàng sủi cảo Tiểu Hồi Hương, thương lượng điều kiện với Tiểu Hồi Hương.
“Tiểu Hồi Hương, dùng những con búp bê đổi lấy chiếc kẹp tóc chuồn chuồn nãy ? Chiếc kẹp tóc đó là của chị Viên Viên tặng cho chị , chị quý, chỉ khi dịp quan trọng mới đeo thôi.”
Trong mắt Tiểu Hồi Hương, một chiếc kẹp tóc tất nhiên thể so với búp bê, liền lăn đống búp bê mười mấy con, kiên định : “Đổi!”
Tiền Xuân Mai vốn thấy chiếc kẹp tóc đó quá quý giá, nãy nhóm của Diệp Thu Thu , bà liền cất chiếc kẹp tóc để tìm cơ hội trả cho Viên Viên, đây là món quà quá cố của Viên Viên tặng, lập tức lấy đưa cho Cố Nhị.
Trên mặt Cố Nhị chút hổ, “Dì Tiền, là cháu tự đổi, Viên Viên đổi ý lấy ạ.”
Tiền Xuân Mai đùa: “Dì , Viên Viên là một đứa trẻ , cháu trai của con bé nhé.”
Đến giờ hẹn, Diệp Thu Thu đưa Viên Viên đến cửa hiệu sách Tân Hoa, Hạ Thành đợi ở đó . Hạ Thành tinh mắt, thấy kẹp tóc của Viên Viên đổi, hỏi Viên Viên hôm nay chơi vui .
Viên Viên sờ lên chiếc kẹp tóc mới đầu, : “Hôm nay con quen một bạn mới, con tặng kẹp tóc của cho Tiểu Hồi Hương, nhưng chị Cố Đông tặng cho con một cái mới, tính thì cũng vui.”
Vậy tức là vui lắm , Hạ Thành tỏ vẻ gì mà mỉm khen cô bé thật giỏi, quen thêm bạn mới.
Diệp Thu Thu xung quanh, bực bội với Cố Thời Úc: “Con trai gì , đến chào Viên Viên một tiếng ?”
Mặt Viên Viên xịu xuống, trong lòng càng thấy buồn, Cố Niên giận cô , giận vì hôm nay cô lễ phép đẩy Tiểu Hồi Hương, chắc sẽ chơi với cô nữa.
Cố Thời Úc với Hạ Thành: “Đợi thêm một chút, Cố Niên gặp ở hiệu sách.”
Trong lòng Hạ Thành mấy dễ chịu, hôm nay Viên Viên vui, chắc là liên quan đến Cố Niên, thằng Cố Niên đó cố ý tránh mặt Viên Viên ? Đợi nó gì.
“Viên Viên, chúng thôi, dù Cố Niên cũng gì để với con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-103.html.]
Viên Viên cúi đầu, “Vâng.”
Khi Cố Nhị chạy đến cửa hiệu sách Tân Hoa, chỉ nhà đang chờ , chạy đến mồ hôi đầm đìa, “Viên Viên ?”
“Chú Hạ đưa về nhà .”
Diệp Thu Thu cũng chút giận, “Cố Niên, hôm nay con quá đáng , Viên Viên xin Tiểu Hồi Hương, còn tặng chiếc kẹp tóc yêu quý của , con còn mặt lạnh với Viên Viên? Con thành kiến với Viên Viên ?”
Cố Nhị há miệng, cãi vài câu, đổi lời, “Mọi về nhà , con đến nhà Viên Viên một chuyến.”
“Cẩn thận đừng lạc đường!” Diệp Thu Thu chút yên tâm, “Cố Thời Úc, cần theo ?”
Cố Thời Úc hiểu rõ con trai lớn , Cố Niên là cần lo lắng nhất, “Chuyện của trẻ con đừng can thiệp, lạc ai chứ thể lạc nó, buôn bán nó thì nó bán buôn , chúng về thôi, nó thể xử lý .”
Khách nhà Trình Viên Viên vẫn , Chung Văn Hồi dẫn con trai là Chung Đỉnh đến chơi, ăn trưa xong uống chiều. Hoa Nhiễm thấy Viên Viên trở về, : “Viên Viên, đây chơi với Chung Đỉnh một lát, đợi con cả ngày .”
Viên Viên thèm liếc , thẳng lên lầu về phòng ngủ, “Anh .”
Hoa Nhiễm bất đắc dĩ, giải thích với Chung Văn Hồi: “Công chúa nhỏ nhà chúng nuông chiều đến hư .”
Chung Văn Hồi vội : “Trẻ con mà, quen sẽ chơi cùng thôi.”
Chung Đỉnh mang theo máy chơi game mới nhất đến, đây là món quà của mang từ nước ngoài về. ở trường chẳng mấy ai chơi, thấy Viên Viên ở nhà, nên cầm máy lên định lên lầu tìm cô chơi game.
Hạ Thành chặn ngay ở đầu cầu thang, cho lên, “Viên Viên thích khác lãnh địa của , hơn nữa tiểu thư chơi cả ngày mệt , cần nghỉ ngơi.”
Chung Đỉnh kiêu ngạo : “Ông chẳng là vệ sĩ mà nhà thuê ? Mau tránh .”
Mặt Hoa Nhiễm liền biến sắc, lời của Hạ Thành thực là cho cô , hơn nữa Hạ Thành Trình Nhạn Sinh vô cùng tin tưởng. Hạ Thành là em nuôi của Viên Viên, thể là em vợ của Trình Nhạn Sinh, nhiều Hạ Thành vì Viên Viên mà nể mặt cô, Trình Nhạn Sinh cũng chẳng giận.
Hoa Nhiễm tiến lên kéo Chung Đỉnh , : “Em gái hôm nay mệt , chơi nhé.”
Chung Văn Hồi thấy khí liền định cáo từ, đúng lúc Cố Nhị đến. Cậu đến nhà họ Trình vài , bảo mẫu đều mặt nên dẫn thẳng phòng khách.
Hạ Thành thấy Cố Nhị tới cũng lấy lạ, “Cháu đến một ?”
Cố Nhị nghĩ bụng, cô gia sư dáng vẻ của một bà chủ, chắc là bạn gái của Trình Nhạn Sinh. Chỉ Viên Viên ngốc nghếch nhận thôi, cô đối xử với Viên Viên ?
Cậu liếc một cái đầu, “Chú Hạ, cháu chỉ vài câu với Viên Viên.”
Hạ Thành vẫn còn bực, “Viên Viên mệt , ngủ một lát. Cậu với , sẽ .”
Cố Nhị suy nghĩ, chuyện chỉ thể trực tiếp với Viên Viên, thể nhờ khác truyền . Thôi , lấy từ trong túi chiếc kẹp tóc chuồn chuồn, : “Cái cháu đổi bằng con búp bê với Tiểu Hồi Hương. Lúc cháu đến cửa hiệu sách thì hai mất . Chú đưa cho Viên Viên giúp cháu, cháu về đây.”
Hạ Thành ngạc nhiên, hóa Cố Niên bỏ giữa chừng là để lấy kẹp tóc cho Viên Viên ?
Cậu thiếu niên , ngày càng khó đoán. Hạ Thành túm lấy cổ áo Cố Nhị từ phía ném lên bậc thềm, “Cậu tự lên mà trả cho Viên VIên.”
Cố Nhị lau mồ hôi trán, do lúc nãy chạy gấp quá, “Không em đang ngủ ?”
“Sao mà ngủ , mặt trời còn lặn. Chắc cô bé đang buồn bực lóc kìa.”
“Ồ.”
Cố Nhị lên lầu.
Chung Đỉnh trố mắt chỉ Hạ Thành : “Ông cho cái tên quê mùa đó lên tìm Viên Viên mà cho lên, địa vị của còn bằng một thằng nhà quê ?”
Hạ Thành khoanh tay, tựa lan can cầu thang xoắn, lạnh lùng : “ , gì ? Sau đừng đến nữa, Viên Viên thích chơi với .”
Mặt mũi Hoa Nhiễm còn giữ , cô tiễn Chung Văn Hồi ngoài, gượng giải thích: “Thằng bé tên Cố Niên, bằng tuổi Chung Đỉnh nhà chị đấy. Viên Viên thích Cố Niên nhất, đến mức mua luôn căn nhà cạnh nhà để hàng xóm.”
Con trai một tên vệ sĩ khinh thường, Chung Văn Hồi gượng : “Không , trẻ con mà, thường thích chơi với những bạn quen tiên.”
Hừ… Chung Văn Hồi thầm lạnh, cái nhà quê mùa còn hàng xóm với Trình Nhạn Sinh ? Còn lâu bà mới để bọn họ như ý.
Cố Nhị lên lầu gõ cửa phòng Viên Viên, thấy tiếng cô oán thán bên trong: “Con đói, ăn, mặc kệ ai cũng đừng hòng phiền con.”
Cố Nhị ngoài cửa : “Anh là Cố Niên đây, chạy tới đây mất nữa tiếng lận đó. Em mở cửa , chỉ mất của em một hai phút thôi.”
Viên Viên ngạc nhiên vui sướng, cô bé lập tức nhảy xuống khỏi giường công chúa, Cố Niên đến ?
Cô mở cửa thấy Cố Niên, tâm trạng liền phấn chấn hẳn, “Anh Cố Niên, chỉ mỗi thôi ? Anh ở ăn tối ? Em sẽ bảo nhà bếp nấu món thích.”
Cố Nhị nghĩ bụng, em thích ăn món gì? Cậu lắc đầu, lấy kẹp tóc chuồn chuồn từ trong túi cài lên mái tóc rối bù của cô.
TBC
“Cái , dùng búp bê để đổi với Tiểu Hồi Hương. Sau đừng đem những thứ em thích nhất tặng khác vì dỗi nữa.”