Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-03-04 14:15:08
Lượt xem: 369

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Cẩm thấy hôm nay Diệp Thu Thu nhắc đến tên Cố Thời Úc mà mặt mày chẳng tươi , tiện hỏi xem vợ chồng họ cãi . Nếu vì Thẩm Cường thói quen nghề nghiệp, tỉnh táo ngay cả trong giấc ngủ, thì chắc chắn cô thấy tiếng hai đứa trẻ gõ cửa, giống như tiếng chuột gặm nhấm.

Chu Cẩm vội hỏi chúng: “Sao gõ cửa lúc nửa đêm?”

Cố Nhị liền kể chuyện tối nay, một phụ nữ đến phá đám, chia rẽ quan hệ giữa cha và Diệp Thu Thu. Dù bình thường Diệp Thu Thu thông minh, nhưng hôm nay ngốc nghếch, nhận đó là chiêu trò của mà tức giận.

Chu Cẩm thầm mắng nhà họ Liên cả trăm : “Mau gọi điện cho cha các cháu.”

Cố Nhị gọi điện, Cố Thạch Đầu lau nước mắt: “Xong cô giáo Chu ơi, nhà chúng cháu sắp tan vỡ , tại cha hư giống Diệp Trác Bình, tìm phụ nữ khác bên ngoài gì chứ?”

Nghe giọng điệu của Thẩm Cường, Diệp Thu Thu càng yên tâm. Đường Liên Tử nghĩ đến Tạ Văn Tâm, trong lòng cũng thấy khó chịu, bà nhét túi Diệp Thu Thu năm trăm đồng, “Con cũng theo , tính con cẩn thận, tới đó còn ích hơn hai đàn ông .”

Thẩm Cường hiểu rõ Cố Thời Úc, khi còn nội gián thậm chí thời gian ở bên vợ con, tâm trí mà nghĩ đến phụ nữ khác, chuyện chắc chắn chỉ là hiểu lầm.

Thẩm Cường : “Cha cháu trai quá nên phụ nữ thích cũng là chuyện bình thường. Nếu cha cháu mà giống chú Thẩm thì chẳng ai để ý, an .”

Chu Cẩm lườm một cái, thảo nào hôm nay Diệp Thu Thu trông vui. Dù liên quan , khi một phụ nữ đang để ý đến chồng tìm đến nhà, ai mà khó chịu?

Giờ mười hai giờ đêm, chắc là Cố Thời Úc bên cũng nghỉ ngơi, Cố Nhị cứ gọi mãi gọi mãi, cuối cùng cũng kết nối điện thoại.

Cố Thời Úc cuộc gặp gỡ buổi tối, khi về đến căn hộ thuê thì điện thoại reo.

Ở cái giờ , nếu chuyện ăn thì chắc chắn là chuyện khẩn cấp ở nhà, lẽ Thu Thu và các con chuyện gì đó, Cố Thời Úc lập tức nhận cuộc gọi, đầu bên là giọng lo lắng của bé: “Sao cha bắt máy trễ , cha ngủ như c.h.ế.t hả?”

Tim Cố Thời Úc đập mạnh: “Ở nhà xảy chuyện gì ?”

“Hừ, chuyện lớn , là chuyện của cha đấy!”

Cố Nhị hừ lạnh : “Cha với Liên Hồng Nhụy là chuyện gì đây, hôm nay cô đến quán tìm Diệp Thu Thu, dì tức giận , cha mau về dỗ vợ !”

Đầu óc Cố Thời Úc trống rỗng, Liên Hồng Nhụy là ai? Từ khi trở thành Cố Thời Úc, ký ức còn chỉ là của Châu Phóng. Khi mới trở về, nhờ sự hiểu về đồng đội của , cùng với việc năm năm đồng đội , nhiều mối quan hệ chỉ đoán mò mà qua . May là nhà họ Cố để dọn ngoài, cũng dẫn các con ở riêng, mấy đứa nhỏ năm năm gặp cha nên khá xa lạ, nhất thời ai phát hiện .

Anh Liên Hồng Nhụy là ai, run rẩy hỏi: “Mẹ nhỏ của con giận ?”

“Dì mà giận thì còn đỡ.” Cố Nhị cuống lên, “Người chẳng thèm quan tâm, lắm, bình thường cha cứ giả bộ như thương dì lắm, nhưng lưng gì chọc dì bực tức ? Con cảnh báo cha , đừng chọc giận Diệp Thu Thu, coi chừng dì cắn c.h.ế.t cha. Giờ thì chẳng thèm cắn cha nữa, đến quan tâm cũng chẳng .”

Cố Thời Úc bực bội giật mạnh cúc áo sơ mi, thể giải thích Liên Hồng Nhụy là ai vì . “Đưa điện thoại cho cô giáo lớn của con.”

Cố Nhị nổi cáu: “Cha uống say ? Con bác cả, Lâm Thiết Lan bác cả của con.”

Cố Thời Úc sửa lời: “Ý ba là cô giáo Chu, đưa điện thoại cho cô .”

Chu Cẩm rằng chắc chắn hiểu lầm trong chuyện . Tình huống của em trai cô quá phức tạp, thêm nữa là mấy đứa trẻ cũng đang ở ngay mặt nên cô đành : “Em đừng gì nữa, nhanh chóng về . Chuyện của Thu Thu để chị giúp em coi chừng, sẽ gì xảy .”

Chu Cẩm lặng lẽ đưa Cố Nhị và Cố Thạch Đầu về nhà. Sáng hôm , cô tìm Diệp Thu Thu, hỏi cô cãi với Cố Thời Úc , nên tin lời đồn ngoài .

Diệp Thu Thu ba đứa trẻ chắc chắn gì đó với Chu Cẩm, cô : “Cô giáo Chu, em nghĩ thông suốt , thật sự. Dù cũng là hai, còn em thì hủy hôn, ai cũng nên ghét bỏ ai. Anh trong lòng thì chứ, đợi đến khi bọn trẻ lớn , em cũng sẽ tìm khác.”

Chu Cẩm lo lắng thôi, với cái tính bướng bỉnh của em trai cô, nhận định ai thì cả đời sẽ đổi, “Trong lòng Cố Thời Úc chắc chắn chỉ em.”

Diệp Thu Thu lạnh, “Cái đó dám chắc .”

Kết hôn nửa năm mà vẫn nhịn giỏi, cô xinh thế thể nhịn động , là còn đang giữ cho ai nữa. Hừ, cô chẳng thèm để tâm.

Chu Cẩm cũng bất đắc dĩ, “Đợi Cố Thời Úc về, hai hãy chuyện cho rõ ràng, đừng vội vàng, cứ từ từ mà , nhất định đừng nóng vội.”

Cố Thời Úc nhờ mua một tấm vé giữa trưa. Trong lúc đợi tàu tại nhà ga, gọi điện về nhà Chu Cẩm. Chu Cẩm đến thông báo giờ tàu của Cố Thời Úc, khinhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thu Thu vẫn dửng dưng, là giận cũng là vui, dường như đúng như cô , quan tâm. Chu Cẩm chỉ mong em trai sớm về nhà.

Nhất Chiêu Tiên nghỉ, ngoài trời tuyết, Diệp Thu Thu lười ngoài bèn dự trữ nhiều thức ăn ở nhà, cô để hai túi nước nóng trong chăn, giường ngủ một giấc dài, chẳng buồn nghĩ xem cái tên đàn ông chó má khi nào mới về nhà.

Chuyến tàu mà Cố Thời Úc còn một giờ nữa mới đến ga, Cố Nhị mang khăn quàng cổ đến cho chị và em trai, gõ cửa chạy : “Diệp Thu Thu, hôm nay cha về, dì đón ?”

Diệp Thu Thu lật , ý định khỏi giường, “Cha con lớn thế cần gì ai đón? Ngoài trời tuyết to như , khuyên mấy đứa cũng ở nhà .”

thì cô cũng định đón, Diệp Thu Thu xoay xoay chiếc nhẫn, giận đến mức nghiến răng, đợi cái tên đàn ông chó má về, cô sẽ tháo nhẫn ném .

Ba chị em chạy ngoài bàn tán với , Cố Đông buồn bã : “Mẹ nhỏ thật sự giận .”

Cố Nhị thở dài, “Ôi, cha tự tạo nghiệp, còn gì nữa, đợi ông tự về nhà mà dỗ thôi.”

TBC

Cố Thạch , “Làm thế nào đây, chúng cần đón cha ?”

“Đi chứ.” Cố Nhị : “Tiện thể đường chuyện với cha, bảo ông về nhà lập tức kiểm điểm lầm.”

Cố Nhị dẫn chị và em xe buýt đến nhà ga, cả đám hít hà nóng chờ Cố Thời Úc sân ga.

Cố Thời Úc mang theo nhiều đặc sản, xuống tàu thấy thiếu một , sắc mặt tối sầm , quả nhiên Thu Thu giận. Phải , chuyện ai mà giận chứ.

Cố Nhị tranh thủ giúp mang hành lý, “Mau về nhà , Diệp Thu Thu giận đó.”

Cố Thời Úc cảm thấy n.g.ự.c thắt .

***

Diệp Thu Thu ngủ mê man, nhận một bàn tay lạnh lẽo áp lên mặt , cô vội mở mắt , Cố Thời Úc về . Anh trông vô cùng tiều tụy nhưng vẫn cố gắng : “Thu Thu, em giải thích.”

Diệp Thu Thu đưa tay chạm trán , lạnh ngắt, thể chất vốn , lạnh thế .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-65.html.]

Hỏi mới , chuyến về mua vé giường nên ở toa ghế cứng, còn nhường chỗ cho một cặp con chỉ mua , tự suốt mấy chục tiếng về, ốm mới lạ! Cô giận dỗi, dậy nấu nước gừng cho cái tên đàn ông chó má .

“Để hãy giải thích, em nấu nước gừng cho , mau tắm nước nóng .”

Trong nhà gừng già, Diệp Thu Thu sang nhà hàng xóm là nhà Chu Cẩm hỏi xem , nếu , cô đành ngoài mua.

Chu Cẩm đang lo lắng em trai đủ can đảm để rõ với Diệp Thu Thu , cô bếp, lấy vài miếng gừng già đưa cho Diệp Thu Thu, “Thu Thu, ăn gừng .”

Em trai cô tuyệt đối ăn gừng tươi, lúc nấu ăn bỏ một ít thì còn , chứ nấu nước gừng thì chắc chắn uống. Cô còn nhớ năm Chu Phóng hứng chịu bão tuyết để bắt nghi phạm, về nhà em cảm lạnh, cô nấu một bát nước gừng nhưng Chu Phóng chịu nổi mùi vị nồng nặc của gừng tươi, nhất định chịu uống. Lỡ mà Thu Thu nấu nước gừng mà em trai cô uống, hiểu lầm càng sâu hơn.

“Chắc là Cố Thời Úc ăn .” Diệp Thu Thu là đầu bếp, bình thường khi nấu ăn ít bỏ gừng tươi , cô thấy Cố Thời Úc ăn.

Chu Cẩm lo lắng đưa miếng gừng già cho Diệp Thu Thu, nếu Thu Thu nấu nước gừng liệu em trai cô uống đây? Cái tên c.h.ế.t tiệt , đúng là tự tự chịu.

Diệp Thu Thu cầm miếng gừng hỏi: “Cô giáo Chu, chị và đội trưởng Thẩm bao giờ về quê ăn Tết?”

Quê nhà Thẩm Cường ở Đông Bắc, năm nay nhà vợ chuyện, em vợ mất, Thẩm Cường với gia đình rằng sẽ đến Hải Thị để ở cùng cha vợ trong dịp Tết. Cha của Thẩm Cường cũng thấu hiểu, dù nghỉ lễ chỉ bảy, tám ngày, bảo đừng mất công Đông Bắc, cứ ở Hải Thị dành thời gian cho nhà vợ

Chu Cẩm thở dài, “Đã bàn năm nay cả nhà sẽ về quê chị ăn Tết, nhưng bốc thăm trực ban, chị và Tiểu Tuấn sẽ chiều nay, vé cũng mua .”

Nếu đợi em trai về, giờ dẫn con ga .

Diệp Thu Thu thấy thời gian gấp rút, cô đưa Chu Cẩm và Tiểu Tuấn lên xe buýt đó mới về nhà rửa sạch gừng và thái thành sợi để nấu. Cố Thời Úc ngửi thấy mùi gừng nồng nặc, dù khó chịu cũng cố kìm , bước bếp : “Thu Thu, em đây chuyện .”

Diệp Thu Thu đẩy khỏi bếp, vui : “Anh về giường , lát nữa uống bát nước gừng cho ấm ngủ một giấc.”

Cố Thời Úc ngập ngừng, “Thu Thu, tắm nước nóng là thấy khỏe ngay, đừng nấu nước gừng nữa.”

“Không , đừng ỷ sức khỏe mà chịu đựng, mau tắm nước nóng .”

Diệp Thu Thu nghĩ lẽ sợ vị cay của gừng, khi nước gừng nguội một chút, cô thêm một muỗng mật ong , nếm thử, ừm, vị cay nồng, một chút ngọt của mật ong. Thấy tội nghiệp như , tạm thời cô so đo với nữa.

Cố Thời Úc mệt mỏi, tắm xong liền tựa gối mà ngủ. Diệp Thu Thu nhẹ nhàng lay , “Cố Thời Úc, uống nước gừng ngủ.”

Cố Thời Úc mở đôi mắt cầu xin, “Thu Thu, uống ?”

“Đừng nũng, xem đến giờ vẫn ấm lên.”

Cố Thời Úc tự động viên , đây, nước gừng do vợ nấu, uống chắc chắn cô sẽ giận, thôi uống , dù cũng thuốc độc. Anh ngửa cổ uống cạn bát nước gừng chui chăn ngủ.

Tối đến, Diệp Thu Thu thò tay chăn sờ thử, ừm, Cố Thời Úc ấm lên , cơ bắp của thật rắn chắc, cô kìm mà véo hai cái, Cố Thời Úc cũng tỉnh, chắc là quá mệt.

Đồ đàn ông thối, hình cũng khá đấy chứ, Diệp Thu Thu thật leo lên cắn một miếng, hỏi xem trong lòng đang nghĩ đến ai, giữ gìn cho ai đây, cô đờ đẫn một lát thấy vẫn tỉnh, cô ngủ chung với nữa nên chạy qua phòng của Cố Đông mà ngủ.

***

Hôm là ngày ba mươi Tết, từ sáng sớm họ đến nhà cũ của nhà họ Cố. Năm nay, Cố lão nhị đưa Quý Thủy Tụ và con về nhà ngoại, nên ở nhà cũ ai gây sự với Diệp Thu Thu, thêm nữa, Diệp Thu Thu chỉ mải chuẩn bữa tối tất niên, Cố Thời Úc cơ hội chuyện riêng với cô.

Bữa tối tất niên năm nay thật là buồn tẻ, Diệp Thu Thu gì, Cố Thời Úc cũng , Cố Nhị cứ thở dài, Cố Đông thì ủ rũ, Đường Liên Tử mặt mày hầm hầm, những còn hiểu chuyện gì, cũng dám lên tiếng. Ăn xong, Cố Vệ Sơn và Cố Vệ Hải đều , Diệp Thu Thu dậy : “Mẹ, con sẽ một ít bánh bao cho cha , đó con và Cố Đông sẽ về chứ ở đây đón giao thừa.”

là cô và Cố Đông, ánh mắt Cố Thời Úc tối , Cố Trường Thịnh kéo Đường Liên Tử phòng, “Vợ chồng lão tam rốt cuộc ?”

Đường Liên Tử tức giận thôi, bà chỉ sang phòng bên cạnh, “Con gái lớn của Phù Nhị Hoa, hôm nọ cô đến cửa hàng gây sự với vợ lão tam mà lão tam thì câm như hến giải thích, con bé đang giận lắm đấy.”

Cố Trường Thịnh : “Chuyện từ bao giờ , đều là do nhà họ Liên một mực theo đuổi, chúng bao giờ đồng ý gì cả.” Lão tam kết hôn mà còn tìm đến, chẳng là cố tình gây khó dễ cho nhà ông , thấy , nhà họ Liên đạt mục đích .

Diệp Thu Thu và Cố Đông đang bánh bao trong bếp, nghĩ đến việc năm nay Thẩm Cường ở Hoa Thành trực ban, Cố Đông từng đội trưởng Thẩm cứu, cô thêm một ít bánh bao với Cố Thời Úc: “Đội trưởng Thẩm còn đang trực, là sáng mai mang ít bánh bao qua cho nhé.”

Cố Thời Úc gật đầu, “Được, sáng mai sẽ mang qua.”

Từ hôm qua, vợ thèm để ý đến , tối cũng về phòng ngủ, mãi vẫn tìm cơ hội để thẳng thắn với cô, Cố Thời Úc thở dài trong lòng, tối nay nhất định , thể kéo dài đến năm mới.

Còn kịp đợi nhà họ Cố đốt pháo đón năm mới, Thẩm Cường lái xe đến. Chiếc xe cảnh sát phanh gấp cửa nhà cũ, tiếng phanh “két” trong nhà thấy hết.

Diệp Thu Thu còn xong đĩa bánh bao, thấy tiếng động thì giật , cô bỏ bột trong tay xuống và : “Cố Thời Úc, ngoài xem chuyện gì ?”

Cửa nhà cũ đập thình thình, Cố Thời Úc bước vội , mở cửa, gió lạnh ùa . Thẩm Cường râu ria xồm xoàm, mắt đầy tơ máu, giọng run rẩy, kéo Cố Thời Úc lên xe.

“Anh mau với , bà cụ đưa phòng cấp cứu, Chu Cẩm gọi điện bảo về gấp còn chỉ đích danh cũng !”

Thẩm Cường về là điều đương nhiên, chỉ là Chu Cẩm gọi Cố Thời Úc gì. thôi cũng , lúc chân Thẩm Cường mềm nhũn, sợ thể lái xe đường dài, kéo Cố Thời Úc cùng cũng , dù đó cũng là vợ .

Qua giọng gấp gáp của Chu Cẩm trong điện thoại, Thẩm Cường linh cảm , sợ rằng nếu đến muộn một chút, khi sẽ kịp gặp mặt cuối.

Diệp Thu Thu liền thấy lạnh , bà cụ mà Thẩm Cường nhắc đến chắc chắn là của Chu Cẩm, Tạ Văn Tâm. Lần thuê nhà, bà trông còn khỏe, đột nhiên thế ?

Cô nhất thời nghĩ gì nhiều, tay còn dính bột cũng kịp lau, chạy vội ngoài xe, “Em cũng .”

Thẩm Cường đẩy Cố Thời Úc ghế , ghế lái, thò đầu : “Để Cố Thời Úc với , ở nhà còn già và con nhỏ, ngày ba mươi Tết nên để em chạy theo khổ sở. Nếu bà cụ qua khỏi, sẽ gọi điện về.”

Mặt mày Cố Thời Úc tái mét, trong đầu ù ù, họ rõ. Vừa Thẩm Cường … Lúc như đang c.h.ế.t đuối, nắm bắt gì, vô thức nắm chặt lấy một cổ tay mảnh mai.

Ngẩng đầu lên , vợ , cô gái bước cuộc đời khi đang khó khăn nhất.

Giọng Cố Thời Úc khàn đến mức giống chính nữa, “Thu Thu, đừng bỏ một , với , xin em…”

Lời tác giả: Không chuyện gì , chương hai sẽ thẳng thắn với .

Loading...