Lục Kiến Vi xong giao dịch dự định xuống lầu, khi ngang qua phòng Ngụy Liễu thì cửa bất ngờ mở , lộ một gương mặt xinh xắn tươi .
“Lục tỷ tỷ, hôm nay vẽ lông mày, ngươi thể giúp ?”
Lục Kiến Vi bật , nâng váy bước phòng.
So với mùi mô hôi hán tử đầy phòng của ba Phùng Viêm thì phòng Ngụy Liễu tản hương vị tươi mát, phòng ốc sạch sẽ ngăn nắp, thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.
Lục Kiến Vi nâng cằm nàng, thoáng khom lưng.
“Lần quên , khuôn mày của ngươi vốn , cần vẽ thêm nữa.”
“Thật ?” Ngụy Liễu cong khóe môi: “Ta lớn như nhưng còn ai khen.”
“Ngươi sư tỷ sư ?”
“Mọi tính tình khác , đều chuyện quan trọng , vội vàng luyện võ thì là vội vàng ngoài việc, chủ đề chung.”
Lục Kiến Vi chỉ phẩy vài nét ở đuôi mày liền buông nàng , ngữ điệu ôn nhu : “Ngươi cũng là ngoài việc?”
“Ừm, sư phụ bảo và Đào sư tìm .”
“Tìm tại còn về?”
Ngụy Liễu bỗng dưng cúi đầu , đó nắm c.h.ặ.t t.a.y áo buông.
Ngoài phòng truyền đến bước chân, là tiếng ba Phùng Viêm mang đồ về phòng.
Dưới lầu phát sinh tranh chấp, Tiết Quan Hà và A Nại ở nhà bếp vì vấn đề canh mặn canh ngọt cái nào ngon hơn mà cãi long trời lở đất.
Lầu ba, Lam Linh và Bình Vu ngọt ngào đùa giỡn, dường như ngoại trừ việc thì còn gì khác để .
Lục Kiến Vi giục Ngụy Liễu, ánh mắt bình thản mà bao dung.
Nàng giống như trưởng bối ôn nhu lương thiện, cũng giống như cường giả trầm điềm tĩnh, thể cho quan tâm ấm áp như gió xuân, cũng thể cho cảm giác an tuyệt đối.
Ngụy Liễu ngẩng đầu, lấy hết can đảm .
“Lục tỷ tỷ, ngươi tin ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi: “Vì tin?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-107.html.]
“Nếu ……” Đầu lưỡi nàng thắt , giọng lí nhí như sắp : “Nếu Nhàn Vân sơn trang chính là một ổ cướp, ngươi tin ?”
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh chờ mong đồng thời toát mấy phần thấp thỏm cùng bất an.
Lục Kiến Vi vẫn là câu : “Vì tin?”
“Ngươi thật sự tin lời ?” Khóe mắt Ngụy Liễu chảy xuống một giọt nước mắt: “Ngươi thật sự tin tưởng?”
Bàn tay nắm vạt áo của nàng phát run.
Ngữ điệu Lục Kiến Vi hòa hoãn như cũ: “Ta quen bất kỳ nào ở Nhàn Vân sơn trang, cũng bao giờ gặp qua trang chủ Nhàn Vân sơn trang, nhưng cùng ngươi từng sống chung một thời gian, cho nên lựa chọn tin tưởng ngươi.”
Đây là đạo lý thường tình đời, nàng hề ý dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành Ngụy Liễu.
Ngụy Liễu bởi mà tâm an.
“Không chỉ là ổ cướp, mà còn……” Nàng rơi nước mắt, thủy quang trong mắt rung động: “Dơ bẩn, nơi đó cực kỳ dơ bẩn.”
“Cái gì dơ bẩn?”
Ngụy Liễu nắm tay áo nàng, giống như nắm một khúc gỗ nổi, đáy mắt là hận ý mãnh liệt.
“Hắn nuôi lớn và các sư tỷ sư chỉ vì để… thỏa mãn thú tính của ! Không chỉ riêng mà còn những khác, nhưng bọn đổi tướng mạo, nhận .”
Lục Kiến Vi trong lòng chấn kinh, lồng n.g.ự.c dâng lên cơn giận thể kiềm chế.
Nếu lời Ngụy Liễu là thật, thì Nhàn Vân sơn trang quả thực tội thể thứ!
Nàng áp xuống cảm xúc trong lòng, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Tiểu Liễu, ngươi ở trong sơn trang từng gặp qua nốt ruồi trong mắt ?”
Đặc điểm tương đối rõ ràng, chỉ cần gặp mặt khẳng định sẽ lưu ấn tượng.
Ngụy Liễu rõ nguyên do nhưng vẫn trả lời: “Ta từng gặp, nhưng chuyện gì ?”
Lục Kiến Vi trong lòng lạnh, quả nhiên!
Nhàn Vân sơn trang vốn thứ , diệt nhân mãn môn sát hại thiếu nữ vô tội, bọn chúng nên xuống địa ngục!
Thần sắc nàng càng thêm ôn nhu: “Hắn là ai?”
Ngụy Liễu: “Chính là lão bộc chuyên quét dọn thư phòng trang chủ, ngày thường ít xuất hiện mặt khác, Lục tỷ tỷ tại ?”
“Ta……”