“Tới đây!” Tiết Quan Hà hưng phấn chạy tới, còn kiếm tiền bao giờ, một trăm văn nhiều lắm nhưng đây là đầu tiên kiếm tiền, giá trị kỷ niệm.
Trương bá thong thả tới nâng vai Bình Vu, Tiết Quan Hà bắt lấy hai chân, cả hai đồng thời khiêng gian phòng ở sườn đông lầu ba.
“Lam cô nương, đưa tiền.” Tiết Quan Hà xòe lòng bàn tay.
Lam Linh thấy cảnh tượng quen thuộc trong lòng buồn bực thôi, đêm qua cứa mất một trăm lượng, hôm nay tốn 200 văn, họ Lục đúng là trong mắt chỉ tiền!
Nàng căm giận móc hai đồng bạc vụn ném cho bọn họ, quên : “Ta còn ăn sáng, các ngươi mang bữa sáng tới đây cho .”
Mặt Tiết Quan Hà đột nhiên ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp: “Xin , ngươi đặt , hiện tại .”
“Không ?” Lam Linh khó hiểu: “Ngươi đầu bếp ?”
Tiết Quan Hà giải thích: “Người hầu của Ôn công tử cùng khách điếm ước định, mỗi cơm xong thì sẽ đến phiên mượn phòng bếp nấu cho công tử nhà , hiện tại đang chiếm phòng bếp, thể nấu.”
“……” Lam Linh tức giận cực điểm: “Ngày hôm qua sẽ ăn giống các ngươi , thuận tiện cho một phần là ?”
“Ngày hôm qua là ngày hôm qua, cơm sáng hôm nay dặn từ tối hôm qua, ngươi lỡ ngươi cần thì chẳng lãng phí lắm ?”
Lam Linh tức giận đến nhòe cả lớp trang điểm.
“Hiện tại sẽ cho rõ, chỉ cần ở khách điếm một ngày thì sẽ ăn giống các ngươi, mỗi bữa đều chuẩn cho .”
“Ta nhớ .” Tiết Quan Hà gật đầu: “Vậy Bình Vu công tử thì ?”
“Chờ tỉnh cũng chuẩn giống !”
“Được.”
Khách nhân cũ sớm chuẩn , Đào Dương Ngụy Liễu cùng tam sứ của Huyền Kính Tư đều thể ăn bữa sáng nóng hổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-118.html.]
Vì tôn kính sư trưởng, Đào Dương thể mời Tống Nhàn cùng dùng cơm.
Tống Nhàn ngày thường thích vẻ tự cao tự đại, bao giờ cùng tử dùng bữa, lão tình nguyện đói bụng cũng đồng ý, còn trở về phòng đả tọa.
Sài Côn tìm Lục Kiến Vi.
“Lục chưởng quầy, Sài mỗ việc nhờ, thể một bước chuyện ?”
Lục Kiến Vi thất thần, đó ý lên hoạt động.
“Sài trưởng lão gì?”
Sài Côn chắp tay: “Sự tình liên quan tàng bảo đồ, Sài mỗ thể cẩn thận, mong Lục chưởng quầy thứ .”
“Cứ đừng ngại.”
Lục Kiến Vi mở trang y thư.
Quyển sách giới thiệu tập tính và tác dụng của dược liệu, nàng học cũng sắp thuộc lòng , tiếp theo còn mua thư tịch tiến giai, nghĩ tới tiêu tiền mà phát sầu.
Sài Côn chỉ thể lựa chọn tin tưởng nàng.
“Lục chưởng quầy, Sài mỗ liền thẳng vấn đề. Ta nghĩ lý do ngươi nguyện ý để chúng khách điếm tìm kiếm tàng bảo đồ là bởi vì ngươi cùng Nhạc thiếu trang chủ đều tìm thấy nó?”
Lục Kiến Vi : “Sài trưởng lão, tò mò, các ngươi vì kết luận Bạch Hạc sơn trang nhất định tàng bảo đồ, mà tàng bảo đồ chắc chắn giấu A Nhạc?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chúng nguồn tin riêng.” Sài Côn : “Lục chưởng quầy nguyện ý giao dịch cùng Hắc Phong Bảo ?”
Lục Kiến Vi ngước mắt lão: “Ngươi , để cho phép ngươi tiến phòng A Nhạc tìm kiếm, đợi đến khi tìm tàng bảo đồ, các ngươi lấy bảo vật sẽ chia phần cho ?”
“Lục chưởng quầy quả thật là thông minh.” Sài Côn ánh mắt âm u: “Nếu ngươi thể nghĩ như thì chứng tỏ ngươi cũng ý , bằng chúng hợp tác cùng giành lấy bảo vật.”
Lục Kiến Vi cong môi: “Ta đúng là yêu tiền, nhưng càng thích khác đưa tiền tới cho chứ cường thủ hào đoạt, thèm tài vật của khác.”
Sài Côn: Mười một vạn lượng tiền chuộc ngươi gọi là cường thủ hào đoạt?!