Hắn khả năng cả đời sống sự bảo bọc của chưởng quầy, học cách tự quyết định.
Nếu là chưởng quầy, nàng sẽ như thế nào?
Nghĩ đến cách xưa nay của chưởng quầy, một ý tưởng đột nhiên nhen nhóm trong lòng Nhạc Thù.
Nhạc Thù chớp mắt : “Để nghĩ thử.”
Sài Côn đương nhiên tiện thúc giục Nhạc Thù, lão nghiêng nhường đường.
Chờ Ôn Trứ Chi dùng xong bữa sáng Nhạc Thù mới ôm sách chạy tới, tích góp ít vấn đề đang đợi Ôn Trứ Chi giải đáp.
Ôn Trứ Chi kiên nhẫn giảng giải, ngữ điệu ôn hòa nhẹ nhàng, khi trả lời xong còn khen Nhạc Thù: “Ngươi thiên phú ở phương diện kỳ môn chi đạo, nhất định thể thành tài giỏi.”
Nhạc Thù lòng tràn đầy vui mừng.
Từ nhỏ thứ nhiều nhất chính là đả kích học cái gì cũng đều thất bại, đây là đầu tiên cảm nhận niềm vui sướng trong học tập.
“Ôn công tử, cảm ơn ngươi.”
Ôn Trứ Chi: “Khách sáo .”
Hắn ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt dường như chút trắng bệch, sắc môi cũng tái nhợt.
A Nại vội từ rương đồ tìm một cái thảm lông đặt đùi , nhỏ giọng oán giận: “Tất cả đều tại thời tiết , gió to đổ mưa.”
Nói còn còn nhét một bình nước nóng tay Ôn Trứ Chi.
Nhạc Thù mà kinh hãi.
Hắn thể Ôn công tử , nhưng nghĩ tới kém đến nước .
Chẳng qua chỉ là một cơn mưa mùa thu quá lạnh, Ôn công tử chịu , nếu đông thì ?
Ánh mắt Nhạc Thù tự chủ xuống chân Ôn Trứ Chi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đều là do độc tố ở chân giải mới hại Ôn công tử ngày đêm chịu giày vò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-120.html.]
Trong lòng Nhạc Thù đột nhiên chút thương xót.
Ôn công tử rõ ràng là kinh tài tuyệt diễm thiên phú cực cao, như thế vì trúng độc mà bất tiện khác nhạo báng.
Nhạc Thù lấy hết can đảm hỏi: “Ôn công tử, ngươi xác định trong bảo vật thực sự linh dược giải kỳ độc ?”
“Không xác định.” Ôn Trứ Chi thản nhiên đáp: “Chỉ là tin đồn giang hồ, nhưng chỉ cần một tia hy vọng, cũng thử xem .”
Nhạc Thù dùng ánh mắt chân thành : “Ôn công tử, hy vọng ngươi thể sớm tìm giải dược, nhưng nếu chỉ cho ngươi cơ hội, e rằng khách điếm sẽ càng hỗn loạn.”
“Nhạc thiếu trang chủ.” Ôn Trứ Chi ánh mắt bình tĩnh, ngữ điệu hòa hoãn : “Đồ vật là của ngươi, ngươi vốn quyền quyết định.”
Nhạc Thù trong lòng động, lanh mồm lanh miệng : “Ngươi giống chưởng quầy thật.”
“Ngươi là đồ ngốc !” A Nại quả thực hoài nghi đầu óc bình thường: “Công tử là nam tử, Lục chưởng quầy là nữ tử, giống chỗ nào?”
Nhạc Thù vội vàng xua tay: “Ta ý , ý là chưởng quầy đối xử với , cũng tôn trọng quyết định của , còn thường xuyên chỉ điểm , Ôn công tử cũng giống thế.”
“Vậy thì còn .” A Nại chợt : “Ngươi công tử thì xem như còn lương tâm.”
Ôn Trứ Chi liếc A Nại, : “Ta vốn là vì tàng bảo đồ của Nhạc thiếu trang chủ mà đến, chớ vàng lên mặt thì hơn.”
“ ngươi cùng khác giống .” Nhạc Thù tin tưởng trực giác chính .
Thái độ của Ôn công tử cùng Kim công tử sòng phẳng, cũng chán ghét.
Nhạc Thù khi hạ quyết tâm liền tìm Lục Kiến Vi và Trương bá, đem suy nghĩ của báo cho hai .
Hai xong đều gật đầu đồng ý.
Lục Kiến Vi : “Nếu quyết định thì gọi tất cả bọn họ đến đây xuống mở cuộc họp.”
Sự việc liên quan đến tàng bảo đồ, bộ khách nhân đến cực nhanh.
Trong thính đường, chúng tiểu nhị đem hai cái bàn ngắn ghép thành một bàn dài, Lục Kiến Vi ở vị trí trung tâm đầu bàn, những còn phân trái nghiêm chỉnh.
Lục Kiến Vi: “A Nhạc, ngươi .”
Nhạc Thù chậm rãi thở một , thần sắc nghiêm nghị.