Công tử đang phá giải Tương tác tập chú?
“A Nại, bút mực.”
A Nại lập tức hầu hạ bút mực, giấy dần hình thành một tổ cơ quan chú giải, hai mắt kinh ngạc ngừng liên tục cảm thán.
Công tử thật là lợi hại!
Chưa đến mười trang thể nhiều thứ như !
Hắn dám hỏi, sợ sẽ khác thấy, chỉ đành ngừng dùng thủ ngữ.
Ôn Trứ Chi khẽ, nhẹ nhàng gật đầu.
Tương tác tập chú quả thực một quyển sách tầm thường, nó như chỉ là một quyển thủ công gì nổi bật, thực chất bên trong ngầm chứa huyền cơ, tinh thông kỳ môn chi thuật thể phá giải.
Mười trang đầu chỉ vị trí cụ thể của bảo vật cùng với cơ quan ám sát đầu tiên khi tiến nơi cất giấu bảo vật.
A Nại mừng sợ.
Kỳ môn độn giáp vốn là tiểu đạo, thiên phú nhiều, tinh thông chuyên tâm nghiên cứu càng ít, giang hồ tìm đạo giả am hiểu là việc vô cùng khó khăn.
Trong khách điếm ngoại trừ công tử thì còn ai thông hiểu trận pháp, đương nhiên cũng thể phá giải nội dung bên trong.
Phần thắng của bọn họ cực lớn.
Ba Lam Linh, Sài Côn, Tống Nhàn khi trở về phòng liền cân nhắc đưa quyết định, ngày mai từng nhóm sẽ tiến phòng.
Hôm nay bọn họ ở trong phòng tranh đoạt một tên tàn phế nẫng tay , trong lòng là khó chịu, nhưng e ngại quy củ khách điếm thể cường đoạt, chỉ thể ngẩng cao cổ lén nội dung trong sách.
Thế nhưng Ôn Trứ Chi sách quá nhanh, bọn họ còn xem xong một trang lật tới trang , nội dung trang còn nắm đương nhiên thể ghi nhớ đầu.
Tranh đoạt chỉ khiến bọn họ càng thêm bất lợi, bọn họ quyết định sẽ tự dựa sức phá giải huyền cơ trong sách, ai giải thì xác suất chiếm bảo vật càng cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-123.html.]
Lầu một thính đường, Lục Kiến Vi rốt cuộc cũng xem xong dược lý thư tịch.
Trong lòng nàng cũng cảm ngộ, khỏi ngứa ngáy lập tức ngoài tìm thăm khám, thử tài y thuật của bản .
cũng chỉ là thế thôi.
Lý trí cho nàng hiện tại nàng còn kém xa, thể tự tin một cách mù quáng.
Lục Kiến Vi mở hệ thống thương thành, đang mua sắm thư tịch tiến giai thì đột nhiên một tờ ngân phiếu đưa đến mặt nàng.
“Chưởng quầy, một trăm lượng cho ngươi.” Hai mắt Nhạc Thù như vô vàn sáng, bên trong tràn ngập chân thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi khó hiểu: “Vì cho ?”
“Mới Lam cô nương, Sài trưởng lão, Tống trang chủ cùng Kim công tử đều thanh toán ngân phiếu, tính toán chia đều cho bốn chúng , trùng hợp đủ cho ngươi, Trương bá, Tiết ca và mỗi một trăm lượng.”
Dù cũng là mua bán vốn, Nhạc Thù một chút cũng đau lòng.
Lục Kiến Vi lòng báo đáp, đầu tiên kiếm tiền nên lì xì cho cận, nghĩ thế bèn duỗi tay nhận lấy.
“Cảm ơn A Nhạc.”
Nhạc Thù quả nhiên vui vẻ : “Chưởng quầy cần khách khí.”
Hắn thể kiếm tiền đều dựa mặt mũi của chưởng quầy, chưởng quầy chống lưng thì những đó cũng sẽ ngoan ngoãn bỏ tiền.
Trời mưa cả ngày, khi mây mù u ám tan , bầu trời trả về một màu trong suốt, ráng màu chiếu rọi.
Nhóm khách nhân mục tiêu nên cũng tiếp tục gây chuyện, bọn họ từng ở trong phòng đả tọa tu luyện.
Trong ngoài khách điếm khôi phục an bình.
Lục Kiến Vi di chuyển ghế mây mái hiên ở hành lang lầu ba thưởng thức cảnh bao la hùng vỹ.
Trên bản đồ hệ thống hiển thị xung quanh khách điếm vẫn mấy chục đang tới lui điều tra, mảnh đất hoang vu cách đây năm dặm, đám khách nhân giang hồ vì trời mưa cả ngày mà trốn mất.