“A Nại, một món canh thanh đạm, bỏ thêm một loại thảo mộc , bằng ngươi gọi Ôn công tử ăn Cổ Đồng Canh cùng chúng , càng đông càng nào nhiệt!” Tiết Quan Hà khuyên nhủ.
Nhạc Thù gật đầu lia lịa: “ đúng , A Nại ca, thấy Ôn công tử mỗi ngày đều dùng cơm một , ai ăn chung là cô đơn ?”
“Quả thât, canh dược thiện cũng tốn thời gian.” Trương bá thành tạo nhào bột: “Mọi khắp nơi tề tụ về đây, trời Nam biển Bác khó cơ hội cùng tụ tập một chỗ, cũng là duyên phận.”
A Nại trong lòng lay động, hạ thấp đầu, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
“Cái thể tự quyết , hỏi ý kiến công tử.”
Ba còn , mỉm toe toét, nhưng cũng ý định vạch trần .
Ai mà chẳng Ôn công tử bao giờ kén chọn, chỉ A Nại là lo lắng linh tinh.
Kết quả đúng như ngườ dự đoán, Ôn Trứ Chi hề từ chối.
Tiết Quan Hà cùng A Nại hợp lực chuẩn bốn nồi nước lẩu, lẩu nước hầm xương, lẩu mã la, lẩu cà chua cùng lẩu dược thiện.
Việc ăn Cổ Đồng Canh phổ biến ở Khải triều, đương nhiên cũng nhiều công cụ hỗ trợ cho việc nấu lẩu.
Trương bá từ trong nhà kho lấy một cái bàn, giữa bàn đào một cái lỗ tròn, bên đốt bếp lò, bên đặt một cái nồi đồng miệng rộng, bên trong đặt khay ngăn thành bốn ô vuông.
Bốn nồi lẩu tuy thành phần khác biệt nhưng mùi hương tỏa hòa quyện .
Hương thơm bay ô cửa sổ khép hờ, theo gió bay bên ngoài, xông thẳng khỏi tường viện. Chúng tử Hắc Phong Bảo bên ngoài đều hít hà, bụng sôi ùng ục.
“Mùi thơm quá!”
“Là Cổ Đồng Canh, nhất định là Cổ Đồng Canh!”
“Ta cũng ăn.”
Đáng tiếc là bọn họ đang thi hành mệnh lệnh canh chừng Lam Linh, thể tự tiện rời khỏi vị trí, chỉ thể thưởng thức hương thơm hòa quyện với khí trời lành lạnh, ăn vài cái bánh bích quy khô cứng còn nguội lạnh.
Quả thực là thảm.
Cửa khách điếm đóng chặt, nóng từ nồi lẩu quanh quẩn trong phòng, khí lạnh cũng lặng lẽ tiêu tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-161.html.]
Tổng cộng chín , vặn đủ một bàn trông ấm cúng.
Nội phòng tràn ngập ánh nến, cả khách điếm sáng như ban ngày.
Lam Linh chút khách khí, trực tiếp bước bên cạnh Lục Kiến Vi, lập tức : “Ta thích cạnh mấy tên nam nhân xí.”
Nam nhân xí: “...”
Chúng cũng cạnh ngươi.
Canh trong nồi sôi lên ùng ục, Lục Kiến Vi trực tiếp cầm đũa : “Nào cần khách khí, cùng ăn , ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Mọi tiếng đều hưởng ứng, trực tiếp cầm đũa lên.
“Bang bang bang!”
Đột nhiên ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa phá hỏng bầu khí ấm cúng.
“Yến Phi Tàng, ngươi xem thử.” Lục Kiến Vi phân phó.
Yến Phi Tàng đành buông miếng thịt xuống, dậy khỏi phòng, mở cửa viện môn.
Ngoài cửa là một vị khách mặc bộ y phục màu tím, bên hông giắc một thanh loan đao, đúng là lão bằng hữu xưa của khách điếm.
Nhạc Thù vui vẻ lên, chắp tay nghênh đón.
“Hàn đại nhân, ngươi tới đây?”
Tóc mai của Hàn Khiếu Phong đều phủ kín tuyết trắng, giũ áo choàng, tuyết vụn rơi xuống đất hòa lớp tuyết sân.
“Như , khi vụ án chấm dứt sẽ tự đến bái tạ Lục chưởng quầy. Hôm nay trời tuyết phủ trắng xóa, Hàn mỗ mạo tới bái phỏng mong Lục chưởng quầy thứ .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhạc Thù đầu Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi phía cửa chính, : “Người đến đều là khách, Hàn đại nhân, mời . Quan Hà, mau lấy thêm bát đũa.”
“Được!”
Hàn Khiếu Phong dẫn ngựa , tự cột ngựa, giũ bỏ hết lớp gió tuyết bên ngoài mới bước trong.
Bếp lửa trong đại sảnh vẫn đang cháy, canh sôi ùng ục, hương thơm bay thẳng mặt, trong phút chốc xua tan hết cả lạnh giá.