Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-10-05 01:56:46
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Hàn Khiếu Phong trở nên sắc bén: “Nghe đồn Lam cô nương g.i.ế.c c.h.ế.t Sài trưởng lão của Hắc Phong Bảo, Hắc Hậu Hắc Trọng truy sát dẫn đến trọng thương, may mà Lục chưởng quầy y thuật cao cường nên mới giữ mạng.”

“Đường đường là Huyền Kính Sứ tin lời đồn đãi chứng cứ, ngươi phá án như ?” Lam Linh dẫm chỗ đau, tức giận hiện rõ mặt.

Hàn Khiếu Phong: “Thiên Lí Lâu còn gọi là cơ quan tình báo, thiên hạ chuyện gì , ngươi Sài Côn c.h.ế.t như thế nào ?”

Lam Linh khẩy: “Việc chỉ huy sứ của ngươi tướng mạo sự thật?”

“Lam cô nương, nếu như tận mắt thấy thì đừng bắt gió bắt bóng, cho dù là tận mắt thấy thì cũng chắc là thật. Ngươi dẫm hố lớn như , hẳn nên đồng cảm mới đúng.”

Lục Kiến Vi: , chính là như !

Ăn lẩu thiếu cãi ? Bọn họ cãi càng lâu, nàng càng ngóng nhiều tin tức.

Lam Linh cô phụ sự kỳ vọng của nàng, tiếp tục lên tiếng: “Nếu , tại giấu mặt ?”

“Nếu ngươi g.i.ế.c , vì chạy trốn?”

“Bọn họ đổ oan cho , vì thể trốn?”

“Chỉ huy sứ vô địch dũng mãnh, ai xứng thấy chân dung của ?”

“Ồ ngại quá, tẩu hỏa nhập ma sống bao lâu, vô địch dũng mãnh từ ?”

“Nói hươu vượn!”

Cơn giận dữ của Lam Linh bay mất, ngược : “Nhìn xem, Hàn sứ của chúng khó chịu . Nếu thật sự bình yên vô sự thì ngươi cần gì vội vàng phản bác chứ?”

“Nếu ngươi thật sự g.i.ế.c Sài Côn, cần gì trốn trong khách điếm?” Hàn Khiếu Phong liếc nàng: “Thiên Lí Lâu tự cho là hết chuyện trong thiên hạ, thế nhưng ngay cả g.i.ế.c Sài Côn là ai cũng tra , cũng thể nào mặt bảo vệ ngươi, ngươi vẫn nên nghĩ cách tự chứng minh bản trong sạch .”

Lam Linh kinh ngạc : “Nghe ngươi như , ngươi Sài Côn do giết?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-164.html.]

“Không thể tiết lộ.” Khuôn mặt Hàn Khiếu Phong lạnh nhạt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lam Linh co dãn , nâng chén rối rít tạ tội: “Ai nha, là nô gia sai, Hàn đại nhân đại nhân đại lượng, đừng so đo với nô gia. Thế nhân đều chỉ huy sứ của Huyền Kính Tư dũng mãnh vô song, ngay cả dung mạo cũng là độc nhất vô nhị. Hàn đại nhân cũng văn võ song , tài trí trác tuyệt.”

“Hừ.”

“Hôm nay chúng thể đây cùng dùng chung mỹ thực, đều nhờ phúc của Lục chưởng quầy, ngươi nể mặt Lục chưởng quầy thứ cho tiểu nữ lỡ lời.”

Hàn Khiếu Phong đành nâng chén: “Hàn mỗ nể mặt Lục chưởng quầy. Sau khi Lam cô nương mộ thất, Sài Côn mới xuất hiện gần mộ của Lương Vương.”

“Dù cũng là nể mặt Lục chưởng quầy, chắc ngươi ngại nể mặt Lục chưởng quầy nữa mà rửa sạch oan uổng cho nhỉ?” Ánh mắt Lam Linh lay chuyển, vòng lục lạc cổ tay vang lên âm thanh thanh thúy dễ .

Hàn Khiếu Phong tâm vững như thiết: “Đây là chuyện giữa Thiên Lí Lâu các ngươi và Hắc Phong Bảo, Huyền Kính Tư sẽ xen .”

“Lục chưởng quầy.” Lam Linh níu tay áo Lục Kiến Vi: “Ngươi lên tiếng giúp nô gia ?”

Lục Kiến Vi múc một viên thịt viên bỏ trong chén nàng.

“Ngoan, ăn thịt .”

Lam Linh: “…”

Lục Kiến Vi chuyển chủ đề: “Ôn công tử thương trường kiếm ít tiền, gầy dựng gia nghiệp lớn như , một vài vấn đề vẫn luôn thỉnh giáo ngươi.”

“Lục chưởng quầy khách khí .” Ôn Trứ Chi mỉm nàng: “Mời .”

Hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu khiến sắc mặt trở nên hồng hào, khuôn mặt nhợt nhạt cũng nhờ đó sinh khí hơn, nước đọng hàng mi dịu góc cạnh gương mặt, giảm bớt chút xa cách.

Người vẻ ôn hòa, thực chất tâm tư cẩn mật nhất.

Lúc Ôn Trứ Chi thêm chút khói lửa nhân gian, càng vẻ hòa nhã thiện.

Lục Kiến Vi hỏi: “Ngươi cảm thấy, nên điều hành khách điếm như thế nào mới thể kiếm nhiều tiền hơn.”

Loading...