“Năng lực kiếm tiền của Lục chưởng quầy mạnh.” Kim Phá Tiêu nhịn mở miệng: “Ngươi mới khai trương một tháng ngang bằng một thương đội nhỏ bôn ba nửa năm.”
“Kim đúng. Lục chưởng quầy kỹ năng độc đáo, đối đãi với khách nhân thiện, việc ăn nhất định sẽ càng thêm thịnh vượng, Ôn mỗ cũng chỉ là kế thừa gia nghiệp tổ tiên, gì đáng chứ?”
Lục Kiến Vi thở dài: “Thôi , là lỗ mãng, kinh nghiệm ăn thể dễ dàng cho khác chứ? Ôn công tử, ngươi coi như từng gì .”
“Lục chưởng quầy quá .” Ngữ điệu Ôn Trứ Chi vẫn thong dong như cũ: “Ngươi mua mảnh đất cách đây năm dặm, ắt hẳn trong lòng cũng tính toán, ngươi chớ giễu cợt .”
Lục Kiến Vi chửi thầm: Trơn như cá chạch !
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt kết thúc, tuyết đọng đến mắt cá chân. Nhạc Thù kéo A Nại đắp sư tử tuyết trong viện, một lát Tiết Quan Hà cũng gia nhập cùng bọn họ.
Lục Kiến Vi và những khác ở hành lang ngắm cảnh.
Gió lạnh thổi qua từng trận, bọn họ cường thể tráng cảm nhận gì, chỉ Ôn Trứ Chi ho nhẹ vài tiếng.
Hắn mặc quần áo dày hơn những khác nhưng vẫn thể chịu cái lạnh cắt da cắt thịt ở phương Bắc. Sắc mặt vốn thêm chút sinh khí khi ăn lẩu về vẻ tái nhợt như thường ngày.
Lục Kiến Vi cảm thấy ồn ào liền cởi áo lông dày khoác lên Ôn Trứ Chi, quấn kín mít từ , lưng còn thắt một chiếc thắt lưng bằng gấm.
“Tuy rằng nên để ngươi về phòng tránh rét, nhưng cảnh tuyết hiếm thấy, niềm vui trẻ thơ cũng lâu gặp, xem chẳng đáng tiếc ?”
Ôn Trứ Chi giật .
Áo choàng còn lưu mùi hương nữ tử, chút giống đàn hương, bình thản an bình, chút giống đinh hương, yên tĩnh sâu sắc.
Cả bao quanh bởi lớp áo choàng dày, tất cả lạnh đều lớp lông tơ mịn màng mềm mại ngăn cách, hai bàn tay lạnh giá dần dần ấm lên.
Hắn cụp mắt một hồi, nâng mi lên, mắt chăm chú Lục Kiến Vi, : “Đa tạ Lục chưởng quầy. mà và ngươi nam nữ khác , hành động chút thích hợp.”
“Nào nhiều quy củ như .” Lục Kiến Vi liếc một cái: “Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ y phục của ?”
“Đương nhiên , chỉ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-165.html.]
Lam Linh ở bên trêu chọc: “Ôn công tử chẳng lẽ từng ngửi qua mùi nữ nhi? Dễ thẹn thùng như , thành gia lập thất đây?”
Sắc mặt Ôn Trứ Chi cứng .
“Không thể nào? Thật sự trúng?” Lam Linh giống như phát hiện đại lục mới, ngạc nhiên : “Ngươi lớn như vẫn từng tiếp xúc với nữ tử?”
Kim Phá Tiêu nghĩa khí mà vạch trần : “Dù từ khi kết giao với Ôn đến nay cũng thấy qua Ôn thiết với bất kỳ vị nữ tử nào, Ôn bận tìm dược nên thời gian lo chuyện thành gia.”
“Không sai.” Yến Phi Tàng gật đầu khẳng định.
“Phì.” Lam Linh nhịn : “Hai các ngươi như thể từng qua với nữ tử .”
Hai : “…”
Lam Linh càng to.
Tiếng thu hút sự chú ý của ba đang đắp sư tử tuyết, A Nại ngẩng đầu, lơ đãng thấy công tử áo choàng bao phủ, khỏi ngây .
Vân Mộng Hạ Vũ
“A Nại ca, ngươi ngây gì đó?” Nhạc Thù kéo tay áo .
A Nại hồn, hỏi Lam Linh: “Ngươi cái gì?”
Lam Linh nhướng hàng lông mày thanh mảnh: “Cười công tử nhà ngươi đấy, lớn tuổi như mà còn từng chạm tay cô nương nào.”
“Liên quan gì đến ngươi?” A Nại tức giận : “Xét về tuổi tác, ngươi còn lớn tuổi hơn công tử nhà !”
Lam Linh: “…”
Lẽ nàng nên cãi với A Nại.
Lục Kiến Vi đánh giá Ôn Trứ Chi từ xuống , mãi đến khi sắp tới giới hạn, lúc mới hai chữ mơ hồ.
“Rất .”
Ôn Trứ Chi: “…”
Những còn : “…”