“Trâu võ sư a.” Triệu Giang tận tình khuyên bảo: “Chúng về thể xốc nổi như thế , cho dù là hắc điếm cũng thể gặp hô đánh hô giết, đạo lý đúng ?”
Trâu Đông Dương ôm thanh đao bảo bối, đầu tóc ướt đẫm kề sát da đầu, hai hàng lông mày rũ xuống, buồn bực : “Hắc điếm vốn khinh quá đáng.”
“Thật cũng tệ lắm.”
Trâu Đông Dương: ?
Triệu Giang thở dài: “Kim Đao thương hành chúng là dân ăn, từ đến nay lấy dĩ hòa vi quý đầu. Ngươi theo thương đội nam bắc, hẳn là trâu châu đông hải bán giá trời, tơ lụa Giang Nam, ngọc thạch Điền Nam cái nào giá trị liên thành?”
“Sao thể giống ?”
“Tại giống?” Triệu Giang kiên nhẫn giải thích: “Ngươi ngẫm xem, chúng xa như , mấy chục dặm quanh đây chỉ một khách điếm , đối với khách nhân lữ hành mệt nhọc là cực kỳ trân quý ?”
“.... Cũng đúng.”
“Ngươi nghĩ xem, khách điếm ít nhất một võ sư cấp sáu tọa trấn ? Khách nhân sẽ bảo vệ ? Chúng hành tẩu giang hồ nhiều năm như , chuyện gì từng thấy qua? Khách nhân giang hồ lạm sát vô tội đầy đó, chúng ở khách điếm cần suy xét vấn đề an ? Bao nhiêu tiền cũng mua chứ.”
Trâu Đông Dương trầm tư một lúc : “Ngươi đúng.”
Triệu Giang thấy rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, thở dài nhẹ nhõm, cảm khái : “Cũng lưng Bát Phương khách điếm là thế lực gì, một tiểu nhị bình thường là võ sư cấp bốn, nữ chưởng quầy càng đơn giản.”
“Bọn họ…… Rất mạnh!” Trâu Đông Dương thần sắc ngưng trọng.
Võ sư tu vi cấp bốn cũng đủ hành tẩu giang hồ, vốn cho rằng bản thiên phú tồi, nhưng tối qua khi thấy nữ chưởng quầy , tuổi tác so với còn nhỏ hơn thể sử dụng nội kình lấy túi tiền từ xa, thật đúng là chấn động nhân tâm.
“Việc cần báo cho chủ nhân .” Triệu Giang : “Về nếu trong thương đội còn ngang qua đây, tuyệt đối thể đắc tội cao nhân.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bát Phương khách điếm.
Lục Kiến Vi một áo váy màu xanh tuyết, ưu nhã xuống lầu.
Chu Nguyệt đang ở đại đường dẩu đ.í.t lau nhà, tối hôm qua của thương đội chân dính nước bùn, tất cả bùn đất đều theo đó khách điếm cả đại đường dơ chịu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-19.html.]
“Chưởng quầy tỷ tỷ dậy ?” Chu Nguyệt thẳng , cất giọng lanh lảnh : “Ta và Trương bá nấu nước , ngươi rửa mặt thì để lấy.”
Lục Kiến Vi xua tay: “Không cần, để tự . Các ngươi ăn sáng ?”
“Chưa ăn, chờ chưởng quầy tỷ tỷ ăn chung.” Chu Nguyệt đỏ mặt : “Ta và Trương bá nấu ăn.”
Lục Kiến Vi : “Không thể học.”
“Nam nhi cũng thể xuống bếp ?” Chu Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Tại ?” Lục Kiến Vi tủm tỉm hỏi ngược : “Chẳng lẽ những đầu bếp tửu lâu đó nam nhân ?”
Chu Nguyệt sửng sốt, lời dường như đạo lý.
“Vậy theo tỷ tỷ học!”
Lục Kiến Vi vui vẻ : “Đợi rửa mặt xong sẽ gọi ngươi.”
“Được!”
Chu Nguyệt nhanh chóng lau xong sàn nhà, đúng lúc Lục Kiến Vi sửa soạn xong bèn gọi tới nhà bếp.
“Để chào đón ngươi và Trương bá gia nhập khách điếm, hôm nay chúng ăn mì với rau xanh.”
Hai mắt Chu Nguyệt sáng lên: “Vậy ăn gì?”
“Ăn mì tương đen, bên trong còn thịt vụn nữa đó.”
“Cảm ơn tỷ tỷ!” Thiếu niên thịt thì vui, trong lúc đường đồ ăn phần lớn là lương khô, Chu Nguyệt lâu ăn đồ chiên xào .
Lục Kiến Vi : “Chờ ngươi học thì thể tự .”
Nàng kiên nhẫn dạy Chu Nguyệt nhào bột, xoa bột, cán bột, Chu Nguyệt học võ thông nhưng ở phạm vi trù nghệ thì thiên phú, tay khéo, Lục Kiến Vi chỉ dạy một mà thể bắt chước mỹ, đúng là một hạt giống .
Nàng tiếc lời khen Chu Nguyệt: “Ngươi xem, ngươi thiên phú trù nghệ như , chứng tỏ ngươi hề ngốc, ngược một là nhớ, học một ba, thật sự đáng khen!”