Những gì đó đều dựa theo trong tình huống bên tổn thất nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhạc Thù: “Ồ.”
Hôm , quả nhiên thương đội đến khách điếm.
Quản sự vẫn là Triệu Giang, phụ trách việc hộ vệ vẫn là Trâu Đông Dương.
Bọn họ từng ăn trái đắng ở khách điếm, đường tới đây luôn cố tình chú ý đến tin tức về Bát Phương khách điếm. Trong thời gian , tất cả trong thương đội thường xuyên thở dài cảm thán, may mắn là đêm đó bọn họ tức giận vỗ bàn mà là lựa chọn phương thức thỏa và hữu hảo rời .
Lúc còn cảm thấy tiếc nuối vì một ngàn lượng nhận , hiện giờ cảm thấy may mắn đến cực điểm.
Trâu Đông Dương gặp Lục Kiến Vi, còn vẻ coi khinh và nghi ngờ như đêm đó, ngược cung kính mà cúi xin .
Đêm đó rút đao, suýt chút nữa gây đại họa.
Thái độ Lục Kiến Vi tự nhiên, đồng thời hào phóng tỏ vẻ tha thứ, nàng sắp quên mất chuyện .
Giao dịch giữa hai bên diễn vô cùng thuận lợi.
Hơn một trăm tên kéo chân bọn họ rốt cuộc cũng cống hiến giá trị cuối cùng, kiếm cho Lục Kiến Vi mười lăm vạn lượng.
Kim Phá Tiêu thật sự chi mạnh tay, trực tiếp mua bộ.
“Lục chưởng quầy, thương đội ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khởi hành.” Kim Phá Tiêu : “Thương đội mười tám , chín và ở một gian giường chung, chín còn … A Nại, giúp ?”
A Nại hào phóng đáp: “Buổi tối ở cùng một gian với công tử, gian phòng của để cho họ ở .”
“Thiếu đông gia, nếu ngài ở lầu hai .” Triệu Giang đề nghị: “Ta sợ các chen chúc ảnh hưởng đến ngài.”
Kim Phá Tiêu xua tay: “Chỉ một đêm thôi mà, phiền.”
“Nếu thì, tám và ngài ở chung một gian, mười còn ở một gian.” Dù tiểu A Nại cũng ở, giường chung thể chứa mười .
Đương nhiên thể khiến thiếu đông gia cảm thấy chật chội.
Kim Phá Tiêu tiếp tục từ chối.
“Lục chưởng quầy, ngày mai và công tử cũng theo thương đội trở về Nam Châu.” Trong lòng A Nại âm thầm sinh cảm giác nỡ: “Cái áo choàng của ngươi còn kịp giặt nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-194.html.]
Lục Kiến Vi nhất thời sửng sốt, lúc mới : “Chỉ khoác một chút thôi, cần giặt.”
“Ồ, thì trở về với công tử.”
Nhạc Thù ghé đầu qua: “A Nại ca, ngày mai các ngươi thật sự ?”
“Ừ, thể của công tử , nhanh chóng trở về Nam Châu tĩnh dưỡng.” A Nại an ủi : “Ta sẽ , đừng nhớ quá, lẽ nếu cơ hội chúng thể gặp .”
Nhạc Thù: “… Chỉ là cảm thấy, vị khách hào phóng giống như Ôn công tử thật sự hiếm thấy.”
Ở liền một tháng, khách điếm thể kiếm hơn một vạn lượng đấy!
A Nại: “…”
Những còn : “…”
Lục Kiến Vi nhịn bật .
Không hổ là tiểu nhị của Bát Phương khách điếm, giác ngộ cao.
Nàng lấy cớ lên lầu về phòng, mở giao diện hệ thống .
Tài khoản công của khách điếm 38 vạn lượng bạc, đủ để nàng thăng cấp đạo cụ.
“Tiểu Khách, thăng cấp đạo cụ công kích đến cấp bảy.”
“Đã rõ, Vi Vi.”
Âm thanh tiền rơi xuống vang lên bên tai, mười vạn biến mất tăm , tài khoản khách điếm giảm xuống còn 28 vạn lượng.
Từ cấp bảy lên tới cấp tám cần một trăm vạn lượng bạc.
Hai đạo cụ, hai trăm vạn lượng.
Đây là một con thiên văn, cách tiền nàng thể kiếm ở hiện tại xa.
Mà thanh danh của Bát Phương khách điếm truyền xa ở Vọng Nguyệt Thành, như sẽ còn những kẻ đến tặng đầu nữa, trừ phi xuất hiện bỏ một ngân lượng kếch xù để cứu mạng như Lam Linh.
Dù cho như thế, cũng đến hai mươi như .
Kiếm tiền quá khó khăn.