Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 201

Cập nhật lúc: 2024-10-05 09:39:06
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta lòng quan tâm ngươi, ngươi ?” A Nại tức giận : “Ta xem ngươi cả đời chỉ thể đầu bếp, ngu ai bằng, hừ!”

Tiết Quan Hà khiêu khích, m.á.u trong sôi lên: “Ngươi mới ngu ai bằng! Đầu bếp thì ? Ta thích nấu ăn đó, ngươi quản ? Tại ngày mai ngươi mới ? Lượn từ hôm nay , đỡ lắc lư suốt ngày mặt , đau hết cả mắt!”

“Ngươi vốn , đang quan tâm ngươi, còn giở tính giở nết những lời khắc nghiệt như , ai quan tâm ngươi đó là cún!”

“Ngươi chỉ là thích hóng chuyện thôi chứ quan tâm cái gì? Đừng dát vàng lên mặt nữa, cũng cần ngươi quan tâm, ngươi cún thì cứ việc!”

“Tiết Quan Hà!” A Nại tức giận xốc tay áo lên: “Uổng công đây coi ngươi là bạn , còn học hỏi trù nghệ của ngươi, ngươi đúng là vứt lương tâm cho chó ăn , hôm nay đánh ngươi một trận mới là lạ!”

“Không sai, lương tâm của vứt cho ngươi ăn ?” Tiết Quan Hà nén nổi lửa giận: “Đánh thì đánh, ai sợ ai!”

Hai bọn họ ai quan tâm thức ăn trong nồi, từ bên cạnh bếp đánh ngoài cửa, may mà dùng nội lực, chỉ dùng nắm đ.ấ.m nguyên thuỷ nhất.

Lúc Nhạc Thù cầm nước tương trở về thì sợ ngây .

Những còn động tĩnh cũng nhao nhao chạy tới xem hai thiếu niên ngươi lăn lộn.

“Tiết ca, A Nại ca, hai đừng đánh nữa!” Nhạc Thù buông nước tương trong tay xuống khuyên can hai họ thì Kim Phá Tiêu ngăn .

“Mấy tên tiểu tử đánh thôi mà, .”

Nhạc Thù vội la lên: “ mà trong khách điếm đánh !”

Một câu đánh thức trong cuộc.

Động tác của Tiết Quan Hà và A Nại bất thình lình dừng , hai xoay lên, phủi bụi quần áo, giả vờ như chuyện gì xảy .

“Ha ha, hai bọn đùa giỡn chút thôi.”

, bọn chỉ đang so xem nào khoẻ hơn thôi mà.”

Mọi : “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-201.html.]

Nhìn hai ngươi đều sợ Lục chưởng quầy.

“Các ngươi ngửi thấy mùi khét ?” Nhạc Thù hỏi.

Tiết Quan Hà giật nhảy dựng lên: “Đồ ăn của …”

Mở nắp nồi , đồ ăn cháy hết.

Trò khôi hài bếp Lục Kiến Vi tai, nhưng nàng giả vờ cái gfi cũng , thời gian ăn cơm muộn hơn thường ngày cũng vạch trần.

Tiết Quan Hà lo âu thấp thỏm.

Hắn rõ khách điếm gì là qua mắt Lục chưởng quầy, hôm nay phạm sai lầm nhưng chưởng quầy vẫn gì, quan tâm tới nữa ?

Đối với một từ bỏ, cần thiết lãng phí miệng lưỡi.

Hắn càng nghĩ càng buồn, lúc rửa bát vỡ một cái đĩa, nhặt mảnh vỡ, cẩn thận mảnh sứ vỡ quệt tay, m.á.u chảy .

Màu đỏ tươi đập mắt khiến mắt Tiết Quan Hà sưng cay.

Chưởng quầy thật sự định cần nữa ?

Trương bá và A Nhạc Giang Châu bàn chuyện mở chi nhánh, đợi chuyện bàn bạc xong thì chưởng quầy cũng sẽ Giang Châu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn thì ?

Có lẽ nào chưởng quầy sẽ để đây trông coi khách điếm ?

Không trông khách điếm, chỉ là cảm thấy chút cô đơn và hoảng hốt mà thôi.

Tâm pháp và đao pháp chưởng quầy dạy cũng đủ để dùng đến cuối đời, nên thỏa mãn, thể quá tham lam, nhưng kìm nén , thậm chí còn vì tâm tình nên giận lây sang A Nại.

Nếu là , chắc chắn dám loạn như mặt “sư phụ”.

Là chưởng quầy đối xử với quá nên mới dám ngang ngược như .

Trong lúc Tiết Quan Hà tự kiểm điểm bản , A Nại bưng dược thiện trở phòng, phồng mặt oán giận với Ôn Trứ Chi.

Loading...