Lam Linh chỉ cảm thấy buồn nôn trong lòng, thủ hạ bại tướng giờ dám giở trò thị uy mặt nàng.
Để xem đắc ý bao lâu.
“Lam Linh, nếu ngươi thật sự kháng lệnh, thể thành ngươi, đến lúc đó, cũng đừng trách màng tình nghĩa đồng liêu.” Hạ Hoài Cốc lưng ngựa, lời trong lời ngoài đều lộ ý bỏ đá xuống giếng.
Lam Linh trầm mặc mấy giây, rũ mắt : “Được, trở về phục mệnh.”
Tình trạng mắt cách nào chứng minh trong sạch, cũng thể trái lệnh, nàng chỉ thể theo trong lâu an bài.
“Coi như ngươi thức thời.” Hạ Hoài Cốc đầu ngựa , từ trong tay áo lấy một lệnh bài nữa, ném cho Hắc Hậu: “Đây là lệnh bài của Hắc bảo chủ, lời Hạ mỗ lẽ các ngươi cũng đều thấy, Lam Linh cùng trở về, Hắc Phong Bảo khó xử nàng.”
Hắc Hậu nhận lệnh bài, đúng thật là của cha , hẳn là âm thầm đạt thành hiệp nghị với Thiên Lí Lâu, chỉ là tin tức còn truyền tới mà thôi.
Kể cả Hạ Hoài Cốc dối cũng , Hắc Phong Bảo cũng chẳng sợ Thiên Lí Lâu.
Hắn nhét lệnh bài , lệnh cho thuộc hạ: “Quay về Hắc Phong Bảo!”
Một đám lũ lượt rời khỏi khách điếm.
Hạ Hoài Cốc đắc ý : “Lam trưởng lão, thôi.”
“Ta còn thu thập hành lý.” Lam Linh bay lên lầu, một lát gỡ đồ trang sức xuống, mấy bước dừng .
“Lục chưởng quầy, giang hồ lớn, rảnh Kinh Châu chơi một chút, mời ngươi uống rượu.”
Lục Kiến Vi mỉm : “Ta uống rượu.”
“Kinh Châu cũng nhiều kẻ tiền.” Lam Linh chớp chớp mắt: “Có lẽ ngươi chỗ đó mở khách điếm, thể kiếm ít tiền.”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Ta nhớ kỹ.”
Lam Linh nàng một cái cuối cùng, đôi mắt tựa u tựa oán, mềm mại : “Lục chưởng quầy, , chúng còn thể gặp ?”
“Duyên phận tới , tự nhiên sẽ gặp .”
Lam Linh môi đỏ cong, xoay bước ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-205.html.]
“Đợi một chút.” Lục Kiến Vi gọi nàng , sảnh, lấy một chiếc lọ tròn, nông từ ngăn kéo ném cho Lam Linh đang bên ngoài.
“Đã hứa với ngươi, thuốc trị sẹo.”
Lam Linh đón lấy, nắm trong lòng bàn tay, tươi quyến rũ.
“Vẫn là Lục chưởng quầy tri kỷ. Lục chưởng quầy, chờ mong gặp mặt.”
Nói xong, nàng cùng Hạ Hoài Cốc rời khỏi khách điếm.
Trong viện yên tĩnh một lát, Nhạc Thù nhịn : “Không nghĩ tới cao thủ cấp sáu cũng bất do kỷ như .”
“Ngươi sẽ cho rằng cao thủ cấp sáu là thể gì thì đó chứ? Bên còn cấp bảy, cấp tám nữa đó.” A Nại chế nhạo .
“Ta ý .” Nhạc Thù : “Ta chỉ là cảm thấy đây Lam tiền bối bừa bãi như , bây giờ … khi nàng sắp rời , lưu luyến rời chưởng quầy, thật xót xa.”
“Cái gì lưu luyến rời, nàng là đang mượn thế.” A Nại chọc trán Nhạc Thù: “Rõ ràng như thế mà còn nhận ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mượn thế gì?”
“Thế của chưởng quầy nhà ngươi chứ gì.”
Nhạc Thù vẻ mặt mờ mịt: “Vậy ?”
Hắn sang Trương bá: “Trương bá, tại nàng như ?”
Trương bá kiên nhẫn giải thích: “Ngươi suy nghĩ một chút, nếu khách điếm che chở, sự đuổi g.i.ế.c của Hắc gia, Lam cô nương sẽ như thế nào?”
“Bị g.i.ế.c chết?”
“Nếu Lam Linh c.h.ế.t , Thiên Lí Lâu sẽ phái tới lấy mặt mũi ?”
“Sẽ.”
“Thiên Lí Lâu g.i.ế.c của Hắc Phong Bảo, Hắc Phong Bảo đền mạng bằng ?”
“Muốn.”
“ Hắc gia bởi vì kiêng kị khách điếm nên Lam cô nương chết, nhưng chân tướng án tử rõ, g.i.ế.c Sài Côn dù là Lam cô nương là Bình Vu, đều liên quan tới Lam cô nương, Thiên Lí Lâu cho dù thế nào cũng thể hiện một chút.”
“Ừm, đó thì ?”