“Theo thái độ hiện giờ của Thiên Lí Lâu, khả năng sẽ gây bất lợi với Lam cô nương, nàng để một đường lui, giả vờ tình nghĩa sâu đậm với chưởng quầy, đánh cược rằng Thiên Lí Lâu sẽ kiêng dè một chút, hoặc là lợi dụng quan hệ giữa nàng và chưởng quầy để đạt lợi ích.”
“Không sai.” Kim Phá Tiêu mở miệng phụ họa: “Có giá trị lợi dụng mới thể giữ tánh mạng.”
Nhạc Thù: “...”
Giang hồ quả thực quá phức tạp.
Ngày hôm lúc tờ mờ sáng, đội ngũ của Kim Đao thương hành sẵn sàng lên đường, Kim Phá Tiêu cưỡi một con ngựa to lớn, chắp tay với Lục Kiến Vi.
“Thời gian qua phiền Lục chưởng quầy, núi non dời, nước xanh còn mãi, chúng duyên ắt sẽ gặp .”
Lục Kiến Vi : “Có duyên gặp .”
Xuyên qua lâu như , cuối cùng cũng thấy câu thoại quen thuộc .
“Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi vén rèm xe, bởi vì cảm lạnh, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.
“Hẹn ngày gặp .”
Nụ của Lục Kiến Vi đổi: “Hẹn ngày gặp .”
“Chưởng quầy, các ngài lúc nào đến Giang Châu?” Nhạc Thù ngựa, vẻ mặt nỡ.
Lục Kiến Vi trả lời: “Đợi đến khai xuân.”
“Được, với Trương Bá nhất định sẽ mở một cửa hàng mặt tiền lớn, còn ngay đoạn đường náo nhiệt nhất, đợi khách điếm xây xong nhất định sẽ thư cho ngài.”
“Được, đợi tin của ngươi.” Lục Kiến Vi Trương Bá: “Trương Bá, đường thuận lợi.”
Trương Bá trịnh trọng chắp tay: “Chưởng quầy, chúng ở Giang Châu đợi ngài.”
“Yến .” Kim Phá Tiêu Yến Phi Tàng: “Nhớ chặt nhiều củi luyện nhiều đao, đợi gặp , ngược xem thử đao pháp của ngươi tiến bộ .”
Lông mày Yến Phi Tàng rũ xuống, trầm tĩnh : “Đao của ngươi cũng nên luyện .”
“Được, về sẽ chặt thêm củi.” Kim Phá Tiêu hiệu cho đội ngũ: “Khởi hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-206.html.]
Cả đội di chuyển, một bóng đột nhiên từ khách điếm chạy , tay cầm theo ba hộp đồ ăn, đầu tiên nhét một hộp cho A Nại đang đánh xe ngựa.
A Nại giật , đảo mắt: “Ngươi gì đấy?”
Tiết Quan Hà gãi đầu: “Hôm qua thái độ , nên tức giận với ngươi, đây là bánh bình an đặc biệt , là phong tục chỗ bọn , khi đưa tiễn xa thì mang tặng để bọn họ ăn đường, ngụ ý lên đường bình an.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy, miễn cưỡng chấp nhận!” A Nại khỏi ôm chặt hộp đồ ăn, dừng một chút, nghiêm túc : “Tuổi còn nhỏ đừng suy nghĩ quá nhiều, học theo , nghĩ gì nấy, giữ trong lòng sẽ sinh bệnh đấy.”
Tiết Quan Hà thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ : “Ừm, . Ôn Nại, lên đường bình an.”
“Cảm ơn lời của ngươi, tạm biệt.” A Nại đặt hộp thức ăn trong xe, vẫy vẫy tay, vung lên roi ngựa.
Tiết Quan Hà cũng mang tặng cho Trương Bá và Nhạc Thù.
“Trương Bá, A Nhạc, hai cũng lên đường bình an.”
“Tiết ca, cảm ơn bánh bình an của .” Nhạc Thù cảm động rơi nước mắt, ôm chặt hộp đồ ăn.
Trương Bá : “Tiểu Tiết, thời gian tiếp theo khách điếm chỉ còn hai ngươi và Yến đại hiệp, gánh nặng của ngươi nhiều thêm .”
“Ta !” Vẻ mặt Tiết Quan Hà nghiêm túc.
Nhạc Thù vẫy vẫy tay, nghẹn ngào : “Chưởng quầy, Tiết ca, Yến đại hiệp, bọn đây.”
Cả đội chầm chậm khởi hành, thương đội chia thành hai nhóm, Ôn Trứ Chi, Nhạc Thù ở giữa, đội ngũ là hơn một trăm khách nhân giang hồ “bán ” cho Kim Đao thương hành.
Bọn càng càng xa, nhanh biến mất ở chân trời.
Lục Kiến Vi về khách điếm, với hai đang theo nàng: “Nên gì thì .”
“Ta quét dọn phòng.” Tiết Quan Hà vụt nhanh.
Yến Phi Tàng: “Ta chặt củi.”
Khách điếm đột nhiên trống vắng, bọn họ chút quen.
“Ừm, đóng cửa viện môn luôn , thời gian chúng sẽ tạm thời ngừng kinh doanh.” Lục Kiến Vi dặn dò một tiếng đó về phòng.
Từ Phong Châu đến Giang Châu, theo tốc độ bình thường của thương đội ước tính cần hơn nửa tháng, hiện tại đường đầy tuyết, tốc độ cũng vì thế giảm sút, lộ trình ít nhất cũng cần một tháng.