Hai vị Võ Vương tự bạo gây thiệt hại lớn cho đất canh tác, trồng hoa màu, những may mắn còn sống sót chỉ thể rời , nơi cứ thế trở thành một mảnh đất hoang.
Đất đai khả năng phục hồi, bao nhiêu năm phục hồi bây giờ dùng thêm phân bón là thể tiếp tục trồng trọt.
Lục Kiến Vi xem như nhặt món hời lớn.
Hôm , A Điều thể khoẻ mạnh khỏi phòng gặp Lục Kiến Vi.
Còn kịp gì thì bụng lên tiếng chào .
Tiết Quan Hà mắt : “A Điều cô nương, ngươi đói bụng ? Có ăn gì đó ? Chưởng quầy thể ghi sổ, ngươi đừng lo lắng nợ quá nhiều, so với tiền khám bệnh của ngươi tiền chỉ là mưa bụi mà thôi.”
A Điều: “... Ta bốc hàng cho , một tháng chỉ kiếm 500 văn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cho nên ngươi phương thuốc, nhưng tiền mua thuốc, chỉ thể chờ chết.” Lục Kiến Vi lấy một tờ giấy : “Đây là giấy nợ, ký cái tên .”
Trên giấy nợ vô cùng rõ ràng, cụ thể chính xác: Tiền khám bệnh một trăm lượng bạc; phí dược năm trăm lượng bạc; phí phòng ở mỗi đêm một trăm văn, tổng cộng bốn trăm văn.
A Điều: “...”
Tiết Quan Hà: “...”
Yến Phi Tàng lúc xách đao ngang qua, thấy thế gật đầu : “Lục chưởng quầy đúng là nhân hậu.”
Hai : ???
Ngay cả Lục Kiến Vi cũng câu của giật , suýt nữa còn tưởng đang châm chọc nàng.
Yến Phi Tàng cũng đồ ngốc, thấy ba chằm chằm, mới phản ứng , giải thích : “Lúc Thần Y Cốc giải độc của Lâm Tòng Nguyệt, một viên giải dược trị giá ngàn vàng, Lục chưởng quầy áp chế độc mới của Lâm Tòng Nguyệt, nhưng tiền khám bệnh và dược phí rẻ như , đương nhiên là cực kỳ nhân hậu.”
“Nói đúng lắm.” Tiết Quan Hà ý thức điểm , ý vị thâm trường với A Điều: “A Điều cô nương, chưởng quầy thật sự nhân nghĩa lắm , độc của Lâm Tòng Nguyệt khó giải thế nào ngươi cũng đó, chưởng quầy tốn gần ba ngày ba đêm mới nghiên cứu chế tạo giải dược.”
Tuy giải dược hảo nhất, nhưng ít cứu mạng ?
A Điều cạn lời nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-221.html.]
Ba ngày ba đêm dài ? Ngay cả bản nàng cũng là nhờ phân tích thành phần dược liệu trong giải dược Hồ Cửu Nương cho, mới phương thuốc.
Hồi lâu nàng nghẹn bốn chữ: “Ngươi lợi hại.”
Lục Kiến Vi mi mắt cong cong: “Đa tạ khích lệ. Ký tên .”
“Ta kiếm tiền.” A Điều nghiêm túc : “Dù ký tên, một tháng nhiều nhất chỉ kiếm năm trăm văn, trả hết cho ngươi tốn một trăm năm.”
Lục Kiến Vi tò mò: “Hồ Cửu Nương kiếm tiền như thế nào?”
“Hạ độc cứu , khám bệnh lấy giá cao.”
Tiết Quan Hà buột miệng thốt : “Đáng sợ.”
“Ngươi y thuật, thể dựa y thuật cứu kiếm tiền, nhất định bốc hàng.” Lục Kiến Vi .
A Điều nàng: “Ta thử qua, ai tin.”
Lục Kiến Vi hỏi: “Tại ngươi khỏi thành?”
“Tìm ngươi mua thuốc.” A Điều rũ mắt xuống: “Ta tiền, thể bán tiểu nhị cho khách điếm.”
Lục Kiến Vi: “Ta tạm thời nhận tiểu nhị.”
“Vậy thì sẽ chết, tiền ngươi bỏ cứu sẽ ai trả.”
Lục Kiến Vi nhướng mày, đúng là bắt tử huyệt yêu tiền của nàng, chỉ tiếc 600 bạc 400 đồng mà thôi, nàng hiện tại để trong lòng.
“Tùy ngươi.” Nàng chỉ giấy nợ: “Trước khi chết, thể trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, coi như tích đức cho kiếp .”
A Điều: “...”
Nàng bình tĩnh chằm chằm Lục Kiến Vi một lúc lâu, cuối cùng cắn rách ngón tay, ấn tay lên giấy.
Tiết Quan Hà nhỏ giọng nhắc nhở: “Có bùn đỏ mà.”
A Điều một cái, rụt cổ , lấy hết dũng khí : “Thời gian đợi , chi bằng hiện tại ngươi về thành bốc hàng .”
A Điều chuyện, chỉ bụng thầm thì kêu.