Nàng Lục Kiến Vi một nữa, đó xoay rời khỏi khách điếm.
Cửa viện nữa đóng , Tiết Quan Hà chạy về hỏi: “Chưởng quầy, cứ thế thả nàng ?”
“Thế nào? Luyến tiếc nàng?” Lục Kiến Vi chế nhạo.
Tiết Quan Hà xua xua tay: “Không , chỉ lo nàng giữ lời chạy mất thì ? Hơn nữa mỗi tháng nàng chỉ kiếm chút xíu như , đúng là trả nổi mà.”
Lục Kiến Vi: “...”
Ngay cả Tiểu Khách cũng cảm thán: “Đứa bé thật thà bao nhiêu, đúng là gần mực thì đen.”
Sau khi A Điều rời khỏi, khách điếm nữa trở yên tĩnh.
Thời tiết dần ấm áp, tuyết đọng hòa tan.
Tiết lão gia việc sấm rền gió cuốn, lâu sắp xếp xây phòng ở tám hướng cách khách điếm ba dặm.
Đây là Lục Kiến Vi sắp xếp.
Phòng ở phân bố theo hình bát quái, vòng tròn trung tâm bán kính năm dặm, thuận tiện cho nông dân ruộng.
Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, thực lực của Lục Kiến Vi, Tiết Quan Hà và Yến Phi Tàng đều tăng lên đáng kể.
Lúc sắp hết hạn một tháng, A Điều mang mười lượng bạc tới : “Ta mua vài loại dược liệu, còn trả nợ hết.”
Những thứ nàng mua đều là những dược liệu bình thường trong phương thuốc giải dược, giá cả đắt, tổng cộng sáu lượng bạc.
Lục Kiến Vi đồng ý.
“Ngươi kiếm ở mười lượng bạc ?” Tiết Quan Hà ngạc nhiên hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
A Điều lạnh nhạt mặt: “Cứu .”
“Không lúc tin ngươi ?”
“Cứu một y quán cứu .”
Tiết Quan Hà khen: “Thật lợi hại.”
A Điều xoay rời , vài bước đầu Lục Kiến Vi: “Ngươi hỏi những dược liệu còn từ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-222.html.]
“Rất quan trọng ?” Lục Kiến Vi đáp.
A Điều khẽ mím khoé môi , hình như chút phục, nhưng gì cả, dứt khoát rời khỏi khách điếm.
Lại qua một tháng trôi qua, gần tới ngày khởi hành Giang Châu, Lục Kiến Vi nhận một bức thư tới từ Giang Châu.
Bức thư do Trương bá , chuyện cửa hàng mặt tiền bàn xong, đang xây dựng khách điếm, thư từ một tháng , bây giờ mới đưa đến.
Dựa theo thời gian, khách điếm lẽ sắp xây xong .
Đợi đến khi nàng tới Giang Châu là thể thấy một khách điếm mới tinh.
Lần A Điều mang tới hai mươi lượng bạc, mua một phần dược liệu, còn thừa trả nợ.
Tiết Quan Hà hỏi: “Tại ngươi mua dược liệu trong thành mới mang tiền tới đây?”
A Điều lãnh đạm : “Dược liệu ở đây hơn hiệu thuốc trong thành.”
“Thì là thế.” Tiết Quan Hà hỏi: “Giá cả thì ? Nếu là giá bằng , chưởng quầy lỗ ?”
A Điều: “... Giá cả cũng cao.”
“Vậy là .”
Trùng hợp đúng lúc Tiết Bình Sơn tới khách điếm.
“Lục chưởng quầy, phòng ở xây xong hết , ngươi định thuê bao nhiêu trồng trọt?”
Lục Kiến Vi trả lời: “Ta trồng hoa cỏ ở một dặm xung quanh khách điếm, những chỗ khác tất cả đều trồng lương thực, kinh nghiệm gì về trồng trọt, ngươi xem thuê bao nhiêu thì thích hợp?”
Tiết Bình Sơn sảng khoái : “Nếu ngài tin tưởng , tìm cho ngài vài thợ trồng hoa lão làng, ai ngại nhiều đất, nhiều nghề trồng trọt, địa tô cao nhất do triều đình quy định vượt quá sáu thành, ngài nhân từ cho bọn cung cấp phòng ở, cứ theo sáu thành thế nào?”
“Đất đai phì nhiêu, cần bọn họ chăm sóc xử lý, phòng ở chỉ là tạm thời cho bọn họ mượn ở nhờ, trả bốn thành thuê là .” Lục Kiến Vi nghĩ kiếm tiền bằng việc trồng trọt .
Đặt cao thì sợ ai đồng ý tới trồng đất hoang; đặt thấp thì sợ khiến những dã tâm.
Lấy giá ở giữa là thoả nhất.
Tiết Bình Sơn khen ngợi: “Lục chưởng quầy bụng.”
Lục Kiến Vi coi như thấy, nàng thật sự sợ một ngày nào đó sẽ đánh mất chính trong những lời khen .
Thế nên đơn giản để trong lòng.