Lục Kiến Vi và những khác qua thành trấn ở ranh giới Ung Châu, khi mặt trời lặn đến Song Khê Thành ở An Châu.
Song Khê Thành phong cảnh tú lệ, nhân địa linh kiệt, qua trong thành nườm nượp, cảnh tượng đông vui náo nhiệt.
"Chưởng quầy, chúng tiên tìm khách điếm nghỉ ngơi một đêm?" Tiết Quan Hà hỏi.
Lục Kiến Vi gật đầu.
Bọn họ từ cửa tây gần chợ, ở đây nhiều cửa hàng san sát , hẳn sẽ nơi đặt chân.
Song Khê Thành phồn hoa, đường phố rộng lớn, đủ rộng để hai chiếc xe ngựa chạy song song đường phố, về cơ bản sẽ xảy chuyện va chạm.
Tiết Quan Hà chấp hành đúng quy định đánh xe chạy sát bên lề.
Ai ngờ khi rẽ góc phố đụng một đoàn xe ngựa, suýt chút nữa ngã ngựa đổ.
"Đi kiểu gì thế…" May mắn là đối phương ngừng kịp thời, vui mừng : "Lục chưởng quầy!"
Lục Kiến Vi thư thái cưỡi lưng ngựa, lúc cẩn thận đánh giá nọ mới hòa nhã : "Hóa là Triệu quản sự."
"Mấy tháng gặp, Lục chưởng quầy càng thêm phong tư lạc." Triệu Giang chắp tay, mặt lộ vẻ kính trọng: "Ngài đến Giang Châu ?"
Lục Kiến Vi: "Phải, Triệu quản sự định ăn lớn ?"
"Nào ăn lớn gì?" Triệu Giang khiêm tốn : "Lần tới đây chủ yếu là vận chuyển một lô hàng về Đông Lưu Thành."
Lục Kiến Vi : "Quan Hà, nhường đường cho Triệu quản sự."
"Không cần cần, sẽ nhường đường cho ngài." Triệu Giang cũng dám đắc tội nàng, vội vàng chỉ huy thương đội nép một bên đường, nhường một con đường rộng cho xe ngựa .
Lục Kiến Vi: "Đa tạ."
"Lục chưởng quầy." Triệu Giang đột nhiên gọi nàng : "Có ngài tìm khách điếm ở qua đêm ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-247.html.]
Lục Kiến Vi xoay : "Có chuyện gì?"
Triệu Giang ôn hòa : "Là như thế , cửa hàng của chúng một chỗ nghỉ chân ở Song Khê Thành, là một sân viện, nếu ngài ngại ở cùng chúng thì để Triệu mỗ hết lễ nghĩa của chủ nhà."
"Trên xe thương, định dừng chân tại Song Khê Thành mấy ngày." Lục Kiến Vi .
"Vậy thì càng tĩnh dưỡng ở trong viện." Triệu Giang cực lực khuyên nhủ: "Lục chưởng quầy, khách điếm nào thể thuận tiện như ở nhà? Người bệnh tĩnh dưỡng tĩnh tâm, khách điếm đến , phòng bếp chuyên biệt để nấu thuốc, ngài cứ ở cùng chúng ."
"Cái …"
"Nếu như thiếu đông gia thể mời ngài ở , chắc chắn sẽ quở trách tiểu nhân vô năng tích sự." Hắn tận lực giải thích.
Lục Kiến Vi đáp: "Vậy xin phiền."
"Không phiền phiền." Triệu Giang vui vẻ mặt: "Lục chưởng quầy, mời."
Song Khê Thành là một trong những trạm trung chuyển của Kim Đao thương hành, bọn họ thiết lập cứ điểm ở đây chỉ để thu thập thông tin mà còn để tạo sự thuận tiện cho thương đội.
Viện ở khu dân cư phía tây thành, diện tích nhỏ, đủ cho mấy chục ở.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Giang dẫn đường cho Lục Kiến Vi, bỗng nhiên nhắc tới một câu: "Lần Ôn công tử cũng đến Đông Lưu Thành cùng chúng , thương đội đường gặp chút chuyện nên đến trễ, bọn Ôn công tử ở trong viện .”
"Thế thì trùng hợp thật." Lục Kiến Vi thuận miệng hỏi: "Hắn đến Đông Lưu Thành gì?"
Triệu Giang lắc đầu: "Việc cũng rõ."
Xe ngựa đầu , mặt là mảnh sân rộng lớn, tấm biển khắc hai chữ "Kim Trạch", ánh tà dương chiếu tỏa kim sắc lấp lánh.
"Lục chưởng quầy, Yến đại hiệp, mời ." Triệu Giang đưa mắt thùng xe: "Ta bảo chuẩn một cái cáng."
Lục Kiến Vi: "Hai cái ."
"Hai bệnh?" Triệu Giang nghĩ nhiều, lập tức phân phó tìm cáng, đó sai chuẩn phòng nhất cho khách quý ở.
Đợi khi bàn giao xong xuôi, mời Lục Kiến Vi và những khác sảnh chính.
"Lục chưởng quầy, Yến đại hiệp, phân phó phòng bếp chuẩn đồ ăn, các ngươi dùng chút bánh ."