Trong phòng bày một cái bàn, bốn cái ghế, bàn đặt khay , miệng ấm bốc lên nóng.
Ôn Trứ Chi đến bên cạnh bàn, rót hai chung đưa một chung cho Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi khẽ nhướng mày.
“Không ngân phiếu , ngày mai sẽ kêu A Nại đưa tới.” Ôn Trứ Chi .
Bây giờ Lục Kiến Vi lúc mới lên tiếng: “Ta tin nhân phẩm của Ôn công tử. Ngươi điều gì?”
“Bạch Ngọc Linh Chi Đan.” Ôn Trứ Chi từ tốn : “Nghe Đông Lưu song hiệp lấy thứ quà thọ lễ dâng cho Chu Nhân Kính.”
Lục Kiến Vi khó hiểu: “Bạch Ngọc Linh Chi Đan dùng để kéo dài tuổi thọ, quả thực tác dụng cường kiện thể, nhưng ngươi… Thứ cho thẳng, dược tác dụng với ngươi.”
“Thật sự vô dụng?” Ôn Trứ Chi than nhẹ một tiếng: “Ta còn tưởng thể dùng nó kéo dài vài năm tuổi thọ, xem là lầm .”
“Ngươi còn hỏi gì nữa ?”
Ôn Trứ Chi gật đầu: “Tuy với nó vô dụng, nhưng thể tặng cho Kim lão tiền bối.”
“Cha của Kim Phá Tiêu?” Lục Kiến Vi hiểu : “Vậy cũng . Đông Lưu song hiệp tham gia tiệc mừng thọ c.h.ế.t . Hiện tại cũng rõ tung tích Bạch Ngọc Linh Chi Đan đang ở .”
Ôn Trứ Chi ngạc nhiên : “Ngươi hề ngạc nhiên, trừ phi ngươi cũng chuyện Đông Lưu song hiệp Bạch Ngọc Linh Chi Đan?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dây bấc múa may trong lửa đỏ, ánh nến trong phòng nhẹ nhàng lay động.
Lục Kiến Vi mắt
Ánh nến nhấp nháp trong mắt, mạ một tầng sắc ấm lên đôi đồng tử màu hổ phách, lông mi dài nhưng cong, một hàng thẳng tắp đều như tranh vẽ, mang đến một vẻ sâu thẳm thần bí.
“Ta từng gặp bọn họ ở khách điếm ngoài thành, còn từng xảy một vài xung đột.”
Ôn Trứ Chi khẽ híp mắt , ân cần hỏi thăm: “Lục chưởng quầy thiệt thòi ?”
“Không , còn kiếm một mớ.”
“Ôn mỗ bội phục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-250.html.]
Lục Kiến Vi nể mặt một ngàn lượng nên mới tỉ mỉ kể nguồn cơn sự việc từ đầu đến đuôi cho , cuối cùng : “Ta vốn hỏi kẻ chủ mưu đằng , ngờ sát thủ c.h.ế.t vì cổ độc.”
“Cổ độc gì?”
“Ta cũng .”
“Ngươi giữ xác của là vì nghiên cứu cổ trùng?” Hàng lông mi của Ôn Trứ Chi khẽ nâng lên: “Nếu nghiên cứu , chẳng Lục chưởng quầy thể cho Ôn mỗ chăng?”
“Ôn công tử cũng hứng thú với tên sát thủ ?” Lục Kiến Vi cảm thấy thú vị, chằm chằm : “Có điều rành cổ thuật lắm, khiến ngươi thất vọng .”
Ánh nến rọi sườn mặt nàng, ánh sáng dịu nhẹ hắt sáng đôi mắt tinh , qua cực kỳ giống đá quý tỏa sáng rực rỡ ánh nắng.
Ôn Trứ Chi rũ mắt, hướng ánh về phía chung .
“Chu trạch gặp nạn, chắc chắn lễ vật cũng sẽ đánh cướp, rõ tung tích của Bạch Ngọc Linh Chi Đan.”
“Ồ.” Lục Kiến Vi hớp một ngụm .
Ôn Trứ Chi chợt hồn: “Nếu Lục chưởng quầy tìm lai lịch của cổ trùng, Ôn mỗ hiển nhiên sẽ khiến ngươi thất vọng.”
“Thành giao.” Lục Kiến Vi đặt chung xuống.
Đế chung đập nhẹ xuống mặt bàn, như thể một tín hiệu tiễn khách.
Ôn Trứ Chi hiểu ý: “Lục chưởng quầy nghỉ ngơi sớm, Ôn mỗ cáo từ.”
Hắn xoay khỏi phòng, quên lắp bậc cửa , lộc cộc đẩy xe sân.
Ánh trăng rọi lên bóng lưng và dây buộc tóc Ôn Trứ Chi, dây buộc tóc phản chiếu tia sáng lập lờ.
Lục Kiến Vi khỏi nghẹn ngào: là dân tiền.
Nàng đóng cửa phòng , mở hệ thống thương thành, đồng thời tìm kiếm sách liên quan tới cổ thuật.
Cổ trùng bách khoa thư, một trăm lượng, mua.
Cổ thuật lý luận và thực tiễn, hai trăm lượng, mua.
Ghi chép của cổ thuật đại sư, năm trăm lượng, mua.
Lục Kiến Vi hứng thú với giang hồ phân tranh, dù cho hung thủ trong thảm án Chu gia là ai thì cũng liên quan gì đến nàng.